Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều

Chương 21




Âu Thiên Dương bước vào căn phòng củ của ba mẹ hắn, những lời của Âu Lão gia dấy lên trong lòng Âu Thiên Dương một sự lo lắng lạ thường, không lẽ vì một lừa hứa suông của người lớn mà hắn phải chấp nhận lấy một người không quen biết hay sao. Sao ba mẹ lại có thể tùy tiện định chuyện hôn nhân đại sự của hắn như vậy chứ.Hắn phải làm sao đây.

...----------------...

Sau hai ngày ở nhà củ Âu Thiên Dương trở lại với công việc, chỉ hai ngày mà công việc của hắn đã chất cao như núi. Âu thị là tập đoàn lớn thịnh vượng nhất trong lĩnh vực bất động sản, không những thế Âu lão gia cũng là lão làng trong thế giới ngầm của thành phố.Ông đứng đầu ban hội Hắc Y Hội,tất cả vủ trường quán bar lớn của thành phố đều thuộc quyền sở hữu của ông. Mấy năm gần đây ông quay về ở ẩn và giao quyền lại cho Âu Thiên Dương quản lý.

Là lão đại của thế giới ngầm nhưng Âu Thiên Dương luôn đưa ra quy định gắt gao cho các đàn em, không được buôn bán chất cấm hay cho vai nặng lãi. Nếu phát hiện được sẽ bị xử lý .

" Chủ tịch, đây là lịch trình làm việc của anh hôm nay."

Lâm Minh đặt lên bàn làm việc của hắn lịch trình làm việc,Âu Thiên Dương liếc nhìn một cái rồi hỏi.

" Dự án ở khu dân cư thế nào rồi, đã thõa thuận thường bồi với các hộ dân xong chưa?"

" Dạ vẩn còn một vài hộ dân không chịu di dời nên chưa thể tiến hành giải tỏa."

Âu Thiên Dương dùng bút ngước lên nhìn Lâm Minh khẽ nhíu mày khó chịu.

" Thỏa thuận đền bù có thỏa đáng không? Sao đến giờ vẩn dậm chân tại chổ là sao?"

" Dạ là do một số hộ dân không muốn chuyển đi nên gặp khó khăn, chứ không phải do việc thường bồi không thõa đáng ạ."

" Nói với trưởng phòng dự án, trong vòng một tuần nữa tôi muốn vấn đề này được giải quyết. Còn nếu không bảo hắn chuẩn bị đơn thôi việc là vừa."

" Vâng, tôi biết rồi ạ."

" Còn chuyện gì không?"

" Dạ anh Trịnh Kỳ đến rồi, đang chờ bên ngoài."

" Cho anh ta vào."

Lâm Minh bước ra ngoài Trịnh Kỳ nhanh chóng bước vào.Trịnh Kỳ là đàn em thân tính của Âu Thiên Dương, có thể nói hắn là lão nhị của Hắc Y Hội,kế tiếp là Lý Tư Thành và Vạn Tùng.Ba người họ là thân tính đắt lực của Âu Thiên Dương, thay hắn giải quyết mọi việc trong ban hội.Chỉ những việc quan trọng mới đến tay Âu Thiên Dương xử lý.

" Lão đại, anh gọi em có việc gì sao?"

" Tôi muốn cậu sang Mỹ điều tra giúp tôi một việc."

" Là việc gì ạ?"

" Điều tra cho tôi về gia tộc Nam Cung gia, đặt biệt là nhị tiểu thư. Tôi muốn biết tung tích của họ. Việc trong ban hội cậu bàn giao lại cho Lý Tư Thành, sắp xếp đi càng sớm càng tốt ."



" Vâng, em sẽ đi ngay."

...----------------...

" Tôi xin các người, cho tôi nhìn con tôi một chút thôi. Cho tôi nhìn mặt nó một chút có được không?"

" Cô Trần, chúng ta đã thõa thuận từ đầu, sinh xong cô nhận tiền chúng tôi bắt con.Cô không có quyền yêu cầu bất cứ điều gì kể cả gặp thằng bé."

" Tôi chỉ muốn nhìn nó một lần thôi mà, xin ông, tôi cầu xin ông. hức...hức ..."

" Không được, hợp đồng đã chấm dứt, tôi cũng đã thực hiện đúng những điều khoản trong đó.Tôi mong cô cũng vậy, chào cô."

" Không..."

Trần Thanh Thanh giật mình thức giấc trời cũng vừa sáng.Mồ hôi lấm tấm trên trán, cô mơ thấy mình đang vang xin một người đàn ông cho cô gặp mặt con.Giấc mơ này cứ lập đi lập lại trong suốt năm năm qua.

Mỗi lần tĩnh giấc cô đều khóc, cảm giác đau lòng đến khó tã. Chỉ là một giấc mơ mà cô cảm giác nó vô cùng chân thật. Cô lau đi nước mắt rời giường vệ sinh thay quần áo ra ngoài.

Tâm trạng cô hôm nay thật tệ, mỗi lần gặp giấc mơ ấy cô đều có cảm giác như thế.Đang lang thang trong công viên thì điện thoại của cô reo, nhìn tên hiển thị trên màn hình khiến cô khẽ cười.

" Phó An Tâm, cậu còn nhớ đến mình sao hả?"

" Thanh Thanh à mình nhớ cậu chết đi được, mình vừa xuống máy bay cậu đến đón mình được không?"

" Cậu về nước rồi sao? Đợi một chút mình đến ngay."

Tâm trạng khá hơn sau khi nhận cuộc điện thoại.Trần Thanh Thanh lên xe phóng thẳng ra sân bay đón người bạn thân của mình.Mấy năm du học ở Mỹ cô quen biết Phó An Tâm. Cùng là đồng hương nhưng gia đình An Tâm sang Mỹ định cư từ nhỏ,tuy là một tiểu thư danh giá nhưng cô không kiêu kì mà lại rất hòa đồng và dể mến.

Vừa đến sân bay Trần Thanh Thanh đã nhìn thấy cô, với mái tóc vàng nổi bật cùng làng da trắng sứ khuôn mặt ưa nhìn.Cô thu hút mọi ánh mắt đi qua.

" An Tâm, mình ở đây!"

Nhìn thấy Thanh Thanh cô mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy.

" Thanh Thanh, mình nhớ cậu lắm đấy."

" Dẻo mồm vừa thôi, nhớ mình mà đến giờ mới về thăm mình sao?"

" Không không, mình về đây ở luôn với cậu."

" Cậu nói thật đấy à? Gia đình cậu cho phép cậu sao?"

" Không, mình tự ý về. Với lại đây cũng là quê hương của mình mà.Ai cấm cản được chứ!"



" Đúng là phó tiểu thư, thôi lên xe đi.Tụi mình tìm chổ nào đó nói chuyện tiếp,mình vẩn chưa ăn sáng đang đói đây."

" Ok ."

Thanh Thanh đưa Phó An Tâm vào một nhà hàng khá lớn.Vì cô biêt cô bạn này quen ăn sơn hào hải vị rồi, sợ vào mấy quán bình dân cô ấy lại không ăn được.

" Bây giờ có thể nói cho mình biết lý do cậu về đây không?"

" Mình đã nói là mình về đây luôn với cậu. À, bệnh viện cậu làm còn nhận người không? Mình đang tìm việc."

" Cậu đang nói nghiêm túc sao?"

" Mình nghiêm túc mà."

" Bệnh viên đương nhiên còn nhận, một bác sĩ giỏi như cậu lại ở nước ngoài về sao lại không nhận được chứ? Nhưng nếu cậu không nói thật lý do tại sao về đây thì mình không giúp cậu đâu."

" Thật ra... ba mẹ mình ép mình lấy chồng. Nhưng mình không muốn."

" Thế là cậu trốn về đây sao?"

" Đúng vậy, lấy chồng là phải lấy người mình yêu. Lấy một người không quen không biết làm sao có thể hạnh phúc được chứ?"

" Nói vậy cậu cũng không biết anh ta sao?"

" Không, chỉ nghe nói anh ta là con trai duy nhất của một gia tộc danh tiếng mà thôi.Nhưng mình không cần."

Phó An Tâm bĩu môi nói giọng bất cần. Bởi từ nhỏ cô đã sống trong nhung lụa, cô đâu cần gì thêm những thứ xa hoa. Đang trò chuyện thì điện thoại của Thanh Thanh lại reo lên, màng hình hiển thị một dãy số lạ.

" Alo tôi nghe."

" Thanh Thanh à, nhà mình sắp bị giải tỏa rồi. Ba con nghe tin lại trở bệnh con mau về được không?"

" Sao lại giải tỏa? Bà trông chừng ba tôi sẽ về ngay."

" Có chuyện gì vậy Thanh Thanh?"

" Khu ba mẹ nuôi mình ở bị giải tỏa, ba mình lại phát bệnh mình phải về gấp."

" Mình đi với cậu."

" Ừm."