Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều

Chương 15




Một lúc sau Thanh Thanh bê ra một bát mì nóng hổi, chưa kịp gọi đã thấy hắn ngồi chờ ở bàn ăn từ lúc nào.

" Anh ăn đi."

" Cảm ơn cô."

Nhìn hắn ăn ngon lành lại rất từ tốn, chẳng giống cô thân là con gái mà lúc nào cũng ăn to nói lớn.Chẳng chút tính nết thùy mị đáng có của nữ nhi. Người đàn ông này vừa điển trai, gia thế lại thuộc dạng bật nhất thành phố này, sao lại không có nổi một cô vợ đúng nghĩa nhĩ? Vì hắn kén chọn hay vì một nguyên nhân nào khác?

" Tôi đẹp trai đến vậy sao?"

" Hả...?"

" Cô cứ nhìn tôi như người mất hồn thế có phải bị tôi thu hút rồi không?"

" Tự luyến, anh nằm mơ đi chưa chắc điều đó sảy ra. Ăn xong nhớ dọn đấy. Tôi mệt rồi đi ngủ trước đây."

Trần Thanh Thanh như bị bắt bài vội tìm cớ đi ngay.Âu Thiên Dương nhìn theo cô khẽ lắc đầu cười mĩm.

" Cô cũng biết ngượng cơ đấy."

Không hiểu sao hôm nay tìm giấc ngủ đối với cô lại khó đến vậy, trằn trọc mãi mà vẩn không thể nào ngủ được. Không biết tên đáng ghét đó thế nào rồi, đã chịu về hay chưa? Nghĩ thế Thanh Thanh nhè nhẹ xuống giường tránh làm Lạc Lạc thức giấc. Mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài thấy Âu Thiên Dương vẩn ngồi vắt chéo chân trên ghế so pha không động, cô đến gần mới phát hiện hắn đã ngủ từ lúc nào.

Tên đáng ghét này ngồi như thế mà cũng ngủ được sao? Trời hôm nay rất lạnh cứ để hắn ngủ như thế không chừng sáng mai lại thành sát ướp mất.Cô trở vào trong lấy ra một cái chăn mang ra đắp lên người hắn, vì tư thế ngồi nên cứ đắp lên chăn lại tuột xuống.Cô nhoài người kéo chăn cao lên vai hắn, bất chợt trượt chân ngã lên người hắn,nhận ra ánh mắt hắn đã mở ra từ lúc nào. Thanh Thanh luống cuống chống tay ngồi dậy thì hắn đã vòng tay qua eo cô kéo cô sát vào người hắn.Hai gương mặt chạm nhau ở mức độ gần đến mức có thể nghe được nhịp tim của người đối diện đang đập loạn lên. hơi thở hắn liên tục phả vào mặt cô khiến gương mặt cô đỏ bừng.

" Tôi có thể nghĩ là cô đang cố tình nhân lúc tôi ngủ mà chiếm tiện nghi của tôi không?"

" Làm... làm gì có."

Thanh Thanh vừa nói vừa chống tay lên ngực hắn ngồi dậy.Bổng cô cảm nhận được điều gì đó ở bàn tay mình, cô nhẹ bóp lên bờ ngực hắn một cái rồi thầm cảm thán. "Ôi mẹ ơi, tên này thế mà cơ ngực lại rắn chắc quá đấy, sao lúc trước cô chữa trị vết thương của hắn mà lại không phát hiện nhĩ?"

Đôi bàn tay hư hỏng của cô cứ không tự chủ được mà bóp nhẹ thêm mấy cái.Âu Thiên Dương đen mặt nhìn cô, cô gái này có biết là đang đùa với lửa không?Hắn vội chụp lấy bàn tay không an phận của cô kéo ra, Thanh Thanh mất đà lần nữa ngã lên người hắn. Đôi môi của cô vì cú ngã mà đặt trọn lên môi hắn một nụ hôn.

Hai ánh mắt mở to nhìn nhau không động, như chưa kịp phản ứng Thanh Thanh cứ thế nhìn vào mắt Thiên Dương mà không có chút động thái rời khỏi hắn. Thiên Dương vòng tay xiếc chặt eo cô, đôi môi hắn bắt đầu động tác hôn lên cánh môi cô.Lúc này Thanh Thanh mới chợt tĩnh người vội đẩy hắn ra.

" Anh..."



" Chẳng phải là cô chủ động hôn tôi trước sao? Tôi chỉ đáp lại thôi."

" Tôi chủ động bao giờ? Đó chỉ là tai nạn thôi, anh rõ ràng là đang lợi dụng tôi."

" Có sao?"

" Anh... đồ đáng ghét, biết vậy chẳng thèm mang chăn ra cho anh chết cống luôn."

Trần Thanh Thanh bực dọc che miệng chạy vào phòng. Nụ hôn đầu thế là đã mất vào tên đáng ghét đó, cũng tại mình lo chuyện bao đồng, hắn có lạnh chết cũng kệ hắn. Liên cang gì mình đâu khi không lại... haiz... thật là tức chết mà.

Âu Thiên Dương thấy cô thẹn quá hóa giận lại khẽ công môi lên, bất giác dơ đôi bàn tay lên nhìn rồi lại sờ vào môi mình. Cảm giác mềm mại từ đôi môi cô mang lại vẩn còn vương vấn hắn.Bổng hắn lại cười một mình, cảm giác này quả thật không tệ.

Sáng hôm sau, cả ba người cùng ngồi ăn sáng nhưng sắc mặt của hai người lớn lại chẳng được bình thường.Lạc Lạc tinh ý nhận ra liền cất giọng hỏi.

" Ba và chị xinh đẹp làm sao thế? Có phải đêm qua nhân lúc con ngủ hai người đã làm gì mờ ám đúng không?"

" Làm... làm gì có."

Trần Thanh Thanh nghe cậu hỏi thì lại nhớ đến chuyện đêm qua mặt lại đỏ lên,miệng cũng trở nên lắp bắp nói không thành lời.Âu Thiên Dương thấy cô gái này không giỏi nói dối liền giải vây, hắn đưa tay gỏ lên cái đầu nhỏ của cậu khẽ mắng.

" Cái đầu nhỏ của con suốt ngày nghĩ chuyện gì thế, ăn nói linh tinh. Ăn mau lên sắp trễ giờ rồi đấy. "

" A... đau, ba lại bắt nạt con."

" Còn dám cải sao?"

" Thôi đươc rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.Ăn nhanh đi tôi còn phải đến bệnh viện."

" Em có thể đi với chị đến bệnh viện không?"

" Không được đâu Lạc Lạc, bệnh viện chị rất bận không thể trong chừng em được."

" Em sẽ ngoan chỉ ở trong phòng làm việc của chị thôi, em cam đoan luôn đấy."

Lạc Lạc dơ tay đặt ngang trán ánh mắt sáng rực nhìn Thanh Thanh vẻ mong chờ, cô khó xử liếc mắt sang Thiên Dương cầu cứu hắn mong rằng hắn sẻ mang tiểu bảo bối của hắn trở về.Nhưng không, hắn vẩn thản nhiên ăn sáng mà không hề chú ý đến ánh mắt cầu cứu của cô.Bất đắc dĩ cô đá vào chân hắn một cái bắt buộc hắn nhìn cô.Âu Thiên Dương bị quấy rầy thì liếc mắt nhìn cô rồi nhìn Lạc Lạc nói một câu ngắn gọn.

" Ba cho phép."



" Cảm ơn ba, ba là số một."

" Anh..."

" Tôi làm sao?"

" Tôi là đi làm không phải đi chơi, với lại bệnh viện rất phức tạp,anh đồng ý để thằng bé đến đó sao?"

" Không phải còn có cô sao?"

Nói tới nói lui cuối cùng Lạc Lạc vẩn theo cô đến bệnh viện,rốt cuộc cô không biết Lạc Lạc là con hắn hay con cô nữa. Sao có thể tuy tiện giao con mình cho người vừa quen biết không bao lâu như vậy chứ? Hắn tin tưởng cô đến vậy sao? Thanh Thanh đưa cậu bé vào bên trong, vừa đi qua quầy hướng dẩn đã có người xì xào bàn tán.

" Cậu bé dể thương quá, đó là con ai vậy?"

" Bác sĩ Trần chưa chồng mà đã có con rồi sao?"

" Trông thằng bé cũng hao hao giống cô ấy, chắc là con ruột rồi."

" Thời buổi bây giờ thoải mái quá nhĩ, chưa chồng đã có con rồi."

Mặc họ nói gì, Thanh Thanh vẩn đưa Lạc Lạc vào phòng làm việc của mình, căn dặn cậu không được đi lung tung rồi đi thăm khám bệnh.Lạc Lạc ngoan ngoãn ở lại phòng làm việc, một lúc sau có một người phụ nữ mặc áo bác sĩ bước vào.Thấy có người Lạc Lạc ngẩn đầu lên nhận thấy không phải Thanh Thanh liền lên tiếng hỏi.

" Cô là ai thế?"

" Bác sĩ Trần đâu?"

" Mẹ cháu đi khám bệnh cho bệnh nhân rồi ạ."

" Mẹ? Cô ta chưa chồng vậy mà có con lớn thế này sao? hư... Cứ tưởng đơn thuần lắm."

Liễu Phi Phi khoanh tay trước ngực biểu môi nói mỉa mai, ánh mắt liếc nhìn Lạc Lạc từ đầu đến chân như đánh giá rồi lại hỏi.

" Này nhóc con, vậy ba con là ai? Đừng nói với cô con không biết ba mình là ai đấy nhé?"

" Cô đến đây làm gì?"