Cô Vợ Bá Đạo Của Trương Tổng

Chương 14




Tối qua anh đã có một giấc mơ khá hay ho. Trong giấc mơ đó có một đám cưới vô cùng lộng lẫy, xa hoa và sang trọng. Chú rể là anh trong bộ vest đen áo sơ mi chắc trông vô cùng cuốn hút. Khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ với bó hoa cầm trên tay.

Cô dâu cũng là người rất quen với anh đó là Thanh Nhã. Cô dâu trong bộ đầm trắng dài, xòe như công chúa. Cô thật lộng lẫy trong bộ váy cưới. Trên đầu còn có một chiếc vương miện với chiếc rế đội trên đầu vô cùng xinh đẹp. Xung quanh khán đài là những lời chúc phúc của gia đình và bạn bè.

Anh đã vừa ngủ vừa tủm tỉm cười vì thấy mình đã được cưới người trong mơ. Bỗng anh bị một tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Anh mà biết được kẻ nào phá hoại giấc mơ của anh thì đừng có trách.

Người gọi là Tiêu Dương trợ lí của anh gọi nhắc nhở 1h30 phút nữa anh có cuộc họp với bên Thiết kế của công ty.
"Alo, hôm nay 9h sếp có cuộc hợp với bên thiết kế nhé. Tại giờ này chưa thấy sếp đến nên em mới gọi điện."

"Ừm, tôi nhớ rồi." Nói rồi cả hai cúp máy.

Anh đặt điện thoại xuống và nhẹ đặt tay lên đôi môi khô ráp đang cười. Đang đúng lúc cô dâu chú rể đang hôn nhau thì bị Tiêu Dương phá đám. Tức chết anh mà!

Nhưng anh đang khó hiểu vì sao lại mơ thấy giấc mơ đó? Phải chăng anh đã nghĩ đến việc này quá nhiều trong 2 tuần sao? Thôi, chuyện này để lát rồi tính. Anh tự nhủ trong lòng mình.

Vì tâm trạng vui vẻ từ sáng sớm nên hôm nay anh đều có một ngày vui vẻ. Chưa bao giờ Tiêu Dương thấy anh dễ tính như sáng hôm nay.

Anh mang tâm trạng vui vẻ đến công ty rồi đi họp. Mọi người hôm nay có lỡ làm sai cũng được anh hướng dẫn chỉ bảo lại chứ không giống anh những ngày thường. Đúng là tình yêu làm thay đổi con người mà.
*****

Anh đã họp xong với phòng thiết kế rồi mà giờ này cô mới bình minh. Cô ngồi dậy trên giường tóc tai rũ rượi. Cô há miệng ra ngáp một cái rồi vươn vai đón chào buổi trưa. Mọi người thức dậy sớm để ngắm bình minh còn cô dậy để ngắm mặt trời lên quá đỉnh đầu.

Cô lật đật chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà. Cả nhà cô lúc này đang ngồi đọc báo ở phòng khách. Em trai cô đang ngồi đọc sách, ngoan thế không biết.

"Con chào bố mẹ. Con dậy rồi đây." Cô vừa nói vừa nhảy vào bên cạnh bố mẹ ngồi.

Mẹ cô nghe thấy cái giọng the thé hét lên của cô thì cười phá lên.

"Giời ơi, con gái ông đấy, ngủ đến trương phình lên mới dậy đây này. Không biết mai sau có đứa nào rước không đây?"

Bố cô ngồi bên cạnh cũng cười xoa đầu cô mà nói.

"Nó cũng là con gái bà đấy. Mẹ con giống hệt nhau." Nói xong ba với em trai cười phá lên.
Mẹ cô bên cạnh thì nhéo ông một cái.

"Ông giỏi lắm, hôm nay dám bật nóc à?"

Nhà cô lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười và sự vui vẻ. Em trai cô ở bên cạnh cũng hỏi thêm mẹ một câu:

"Nếu mai sau con lấy vợ thì mẹ có bắt vợ con dậy sớm không?"

"Tất nhiên là không rồi. Cứ ngủ đi mẹ nấu ăn sáng cho."

Cô thấy sự bất công hiện diện đâu đây liền hét lên:

"Ơ kìa mẹ, con dâu thì mẹ cho ngủ xong con gái thì mẹ bắt dậy. Chả công bằng gì cả,"

Thằng em ngồi bên cạnh được một trận cười no nê. Cười đến đau cả bụng vẫn không dừng được. Cô chị mới nói thêm vào.

"Nhưng bố mẹ yên tâm. Mai sau nó mà có người yêu con phải duyệt trước rồi mới cho vào nhà gặp bố mẹ. Nhà mình đâu phải ai muốn làm dâu là được đâu. Thế nên em chọn người yêu cho tử tế vào nhé chứ không đừng mong chị đồng ý cho làm em dâu."

"Bố mẹ nhờ cậy con hết đấy." Ông Triệu giơ ngón cái ra tỏ vẻ đồng ý với con gái.

"Rồi rồi, mai sau em có người yêu mang về cho chị duyệt nhé."

*Ting Ting*

Đấy là tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên. Cô mở lên có dòng tin nhắn từ Trương Minh Khánh. Dòng chữ hiện ra cô cũng chả bất ngờ lắm.

"Trưa nay tôi muốn gặp cô."

"Ok, nhắn tôi địa chỉ nhé."

Trưa nay chú rể muốn mời cô dâu đi ăn để giống trong mơ đây mà. Cô quay ra bố mẹ xin phép đi ra ngoài có việc, chiều sẽ về.

"Bố mẹ ơi, con ra ngoài có việc tí nhé, chiều con về."

Nói xong cô chạy lên phòng thay đồ. Trời khá nóng nên cô quyết định mặc một chiếc áo phông màu hồng với chú lợn cùng miếng dưa hấu in ngay giữa áo. Một chiếc quần ống rộng màu trắng tạo cảm giác mát mẻ và chân dài ra.

Phụ kiện đi cùng cô là một chiếc túi vải quai đeo. Bên trong với một cái ví, một cái bút, một mảnh giấy và chiếc laptop xinh xinh. Lúc nào cô cũng mang nó đi theo để đề phòng khẩn cấp. Chuẩn bị xong cô đi xuống nhà và lái chiếc xế hộp màu trắng của mình ra nhà hàng.

Nhà hàng anh đặt là nhà hàng theo phong cách Châu Âu với cách món Tây, được giới nhà giàu rất yêu thích. Có rất nhiều những đầu bếp nổi tiếng của châu âu làm ra và những món ăn có tính tỉ mỉ, thẩm mĩ cao.

Đến nơi sau khi cất xe xuống hầm cô được rất nhiều nhân viên tiếp đón nồng nhiệt. Một phần là do công việc phần hai nữa đây là nơi có nhiều người có tiếng trong thành phố nên thái độ phục vụ của nhân viên cũng được rèn luyện rất kĩ.

"Kính chào quý khách, không biết quý khách hôm nay đi mấy người ạ?"

"Tôi có hẹn bạn ở đây rồi."

"Chị có thể cho em xin tên để check bàn cho chị được không?"

"Trương Tổng."

Thấy cô nói xong nhân viên ở đấy ngạc nhiên nhưng không để lộ ra mặt. Họ vẫn bình thản và check bàn cho cô. Phòng anh đặt là phòng VIP riêng biệt ở trên tâng 3. Cô được nhân viên phục vụ đưa lên tận phòng ăn.

"Đây là phòng của Trương Tổng ạ."

"Ừm, cảm ơn em."

Nói rồi cô đẩy cửa bước vào. Bên trong anh đang ngồi đợi cô với rất nhiều đồ ăn thịnh soạn trên bàn.

"Chào anh. Anh đợi tôi lâu chưa?"

"Tôi cũng mới đến thôi. Cô ngồi đi.''

Cô kéo ghế ra đặt túi ra bàn đề đồ và ngồi xuống. Anh đã gọi sẵn đồ ăn ra nên cần phải ăn luôn cho thức ăn không bị nguội.

Người phục vụ riêng tiến đến rót rượu vang vào cốc cho cô. Những món ăn trên bàn là những món phụ còn món chính bây giờ mới được mang lên. Một đĩa bò bít tết được trang trí tỉ mỉ được mang ra mời hai người thưởng thức.

"Cô ăn đi cho nóng"

"Ừm, mời anh."

Nói rồi cô cầm dao và dĩa lên sử dụng một cách thuần thục. Những quy tắc bàn ăn này được bố mẹ cô rèn từ rất bé nên cô rất thành thạo và anh cũng vậy. Sử dụng dao dĩa vô cùng nhẹ nhàng và uyển chuyển.

Ăn được một lúc anh ra hiệu cho phục vụ đi ra ngoài. Cô thấy thế cũng không quan tâm lắm mà hỏi anh:

"Hôm nay anh gọi tôi ra đây làm gì?"

Câu hỏi này anh đã chờ cô hỏi lâu lắm rồi. Anh từ tốn trả lời.

"Cô thử đoán xem?"

Cô hí ha hí hửng vừa cười vừa đáp.

"Chắc anh chúc mừng tôi tốt nghiệp đúng không?"

"Cũng đúng. Còn gì nữa." Anh nhìn cô trìu mến hỏi

"ừm, để xem nào?... Ngoài cái đó ra thì chẳng còn gì cả."

"Cô chắc chứ?"

Có lẽ cô không nhớ ra lời hứa của anh cách đây hai tuần là sau khi cô tốt nghiệp anh sẽ đến gặp cô để đòi chịu trách nhiệm.

"Cô không nhớ gì về lời hứa hai tuần trước à?"

"Không." Mắt cô tròn xoe nhìn anh thắc mắc.

Thôi được rồi anh sẽ nói luôn vậy.

"Sau khi cô tốt nghiệp thì phải chịu trách nhiệm với tôi đấy, nhớ chưa?"

Cô lúc này mới lục lại trí nhớ, thì ra anh vẫn còn nhớ lời hứa đó. Anh đúng là đồ dai như đỉa. Cô đã nhớ ra rồi, còn nhớ ra cái gì phải cưới anh để chịu trách nhiệm nữa chứ. Cô vẫn muốn trêu anh nên liền nói.

"À, được thôi, tôi đồng ý. Bữa này để tôi trả tiền.