Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 987




Chương 987

“Dì, nhưng bây giờ nhà họ Lục đang gặp nguy cơ phá sản, con có thể giúp mọi người, chỉ cần anh ấy cưới con thì tất cả nguy hiểm đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng, không đúng sao?” Lâm Tư Vũ nhìn Vân Thư.

“Đứa nhỏ ngốc, sao con vẫn không từ bỏ chứ? Dì nói trực tiếp hơn vậy, cho dù Khuê Khuê có bỏ đi hay không, cho dù con bé có mang thai hay không, cho dù con bé có đi đến chân trời góc biển, cho dù Kiến Thành không tìm thấy con bé thì nó cũng sẽ không cưới con làm vợ.”

“Không.” Lâm Tư Vũ chắc chắn nhìn Vân Thư: “Con không tin.”

“Dì, vì cứu nhà họ Lục, con tin anh ấy sẽ thỏa hiệp.”

“Tư Vũ, nếu như con không tin thì dì và con cá cược, dì hiểu rõ con trai dì, nó tuyệt đối sẽ không chấp nhận.”

“Được, nếu như dì thua thì sao?” Lâm Tư Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt chắc chắn.



“Nếu như dì thua thì dì sẽ thuyết phục Kiến Thành cưới con làm vợ, nhưng có chơi có chịu, nếu con thua thì con phải thành toàn cho Kiến Thành và Nam Khuê.”

“Được, một lời đã định.”


Nhìn Lâm Tư Vũ rời đi, Vân Thư bất lực thở dài.

Dì Chu đi đến, đưa chén trà trên tay cho Vân Thư: “Phu nhân, ngài quá tốt bụng rồi, rõ ràng là cô ta ép buộc thiếu phu nhân và thiếu gia, bây giờ thiếu phu nhân ở đâu chúng ta cũng không biết, một mình cô ấy mang thai, sức khỏe lại không tốt, nôn nghén rất kịch liệt, bây giờ không biết có thoải mái hay không.”

“Tôi càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng khó chịu.”

Dì Chu vừa nói vừa lau nước mắt.


Vân Thư lập tức khuyên nhủ: “Được rồi, nói với tôi là được rồi, tuyệt đối đừng có nói trước mặt Kiến Thành, nếu nó nghe được sẽ rất đau lòng.”

“Về phần Tư Vũ.” Vân Thư trầm tư một lúc rồi mới nói: “Con bé cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, chưa hiểu rõ mọi chuyện, từ nhỏ đến lớn đều được nhà họ Lâm chiều chuộng nên khó tránh khỏi việc có chút kiêu ngạo.”

“Mặc dù không làm mẹ chồng nàng dâu nhưng cũng không nhất định phải trở thành kẻ thù với nhau, còn có thể trở thành đồng đội, có lẽ con bé có thể trở thành người giúp đỡ Kiến Thành và Nam Khuê cũng không chừng.”

“Phu nhân, ngài nói thật chứ?” Dì Chu lập tức mừng rỡ.


Vân Thư đưa khăn lụa trong tay cho dì Chu: “Bà giặt sạch sẽ cái này rồi lát nữa cho người đưa đến nhà họ Lâm đi.”

Lục Kiến Thành đã một mình ngồi trong phòng hai tiếng đồng hồ.


Trên mặt đất là một đống tàn thuốc.

Cả phòng đều là mùi thuốc.

Dì Chu đã đi lên không biết bao nhiêu lần nhưng cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, chỉ có mùi thuốc từ bên trong truyền ra, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.

Không rõ là lần thứ mấy, cuối cùng bà ấy không nhịn được nữa mà nhìn về phía Vân Thư: “Phu nhân, ngài xem thiếu gia đã khó chịu như thế nào rồi kìa. Sao ngài không lên khuyên cậu ấy mấy câu đi, bà già tôi đau lòng chết mất.”

“Lúc này đúng là nó đang đau khổ, cũng đúng là vô cùng đau lòng, nhưng tâm trạng này chỉ có một mình nó nhấm nháp, dù ai cũng không thể chia sẻ cho thằng bé được, dù ai cũng không thể cảm nhận thay nó được. Chỉ có mình nó hiểu.”