Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 978




Chương 978

“Anh phải đến thư phòng làm việc hả?” Nam Khuê hỏi anh.

Lục Kiến Thành gật đầu.

Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ rất hào phóng, rất hiểu chuyện mà để anh đi.

Nhưng hôm nay, cô không muốn điều đó chút nào.

Cô muốn ích kỷ giữ anh bên mình.

Có thể ở bên cô thêm một phút, một giây cũng được.

Thấy anh đã tới cửa, sắp rời đi rồi.



Nam Khuê lo lắng đến mức quên xỏ giày mà chạy tới ôm eo anh: “Chồng à, hôm nay anh có thể không đến thư phòng làm việc, ở lại với em và bảo bảo được không?”

Nghe được giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô, Lục Kiến Thành không chút suy nghĩ mà nhanh chóng gật đầu: “Được.”


Xoay người lại, anh ôm lấy Nam Khuê.

Ngón tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Sao hôm nay em lại không muốn để anh đi như vậy?”

Để xóa tan nghi ngờ của anh, Nam Khuê làm nũng nói: “Mấy ngày trước công ty trong giai đoạn khủng hoảng, anh vẫn luôn rất bận, lúc đó em vẫn tự nói với mình, anh có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở bên cạnh em.”

“Nhưng bây giờ mọi chuyện đang chuyển biến rất tốt rồi, hôm nay em muốn anh ở bên cạnh em và bảo bảo một đêm.”

“Kiến Thành, xin lỗi, em đã lừa anh, nhưng đây là ngày cuối cùng anh ở bên em và bảo bảo, cũng là đêm cuối cùng em và bảo bảo ở bên cạnh anh. Tha thứ cho sự tùy hứng của em, em thật sự muốn trân trọng đêm cuối cùng này.” Nam Khuê nói thầm trong lòng.


Nghe được lời nói của Nam Khuê, Lục Kiến Thành lập tức thở dài.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má Nam Khuê: “Khuê Khuê, khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, cũng đã làm em ấm ức, là do anh thất trách, không sắp xếp được thời gian cho em và bảo bảo.”

Nam Khuê lắc lắc đầu, dùng nụ cười để che đi nước mắt bên trong: “Không, em và bảo bảo chưa bao giờ trách anh, em và bảo bảo yêu anh, cho nên sẽ không do dự ủng hộ anh.”

“Cảm ơn em, Khuê Khuê.”


Có được một người vợ như thế này quả là một điều may mắn.

Giờ phút này, trong lòng Lục Kiến Thành giống như một cơn sóng cuồng bạo, điên cuồng dâng trào, sóng cao hơn từng tầng từng lớp.

Cho đến khi, mắt anh rơi vào đôi chân trần của Nam Khuê.


Giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: “Sao em lại đi chân đất, giày cũng không đi vào?”

Trong lúc nói, anh cũng đã bế Nam Khuê lên.

Lập tức đặt cô lên giường.

Lục Kiến Thành ngồi xổm trước mặt cô, lau bụi dưới lòng bàn chân cô, cẩn thận đi tất cho cô.

Sau đó đắp chăn bông cho cô: “Nằm xuống trước đi, ở trong chăn đợi anh, sau khi tắm xong anh sẽ ra.”

“Vâng.”