Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 626




Chương 626

Đông Họa lập tức lắc đầu: “Không quen, Khuê Khuê cũng chưa giới thiệu chính thức, nhưng có lần anh ấy đến bệnh viện tìm Khuê Khuê, tôi đã gặp qua một lần, nhìn rất đẹp trai, cũng rất khí chất, dáng người vô cùng đẹp, viện trưởng Quý, tôi cảm thấy người bạn kia của ngài không có cơ hội đâu.”

Quý Dạ Bạch: “…”

Anh ấy chỉ hỏi cô ấy chút tình hình thôi mà, anh ấy có cần phân tích sao?

“Không còn việc gì nữa, cô ra ngoài đi.”

Mãi cho đến khi ra khỏi văn phòng Quý Dạ Bạch, Đông Họa vẫn cảm thấy khó hiểu.

Sao đột nhiên viện trưởng Quý lại tìm cô ấy để hỏi chuyện của Khuê Khuê?

Chuyện này quá kì lạ, Đông Họa suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Nam Khue.

Sau khi Nam Khuê nghe xong cũng kinh ngạc không khác cô ấy là bao: “Hỏi chuyện của mình? Còn hỏi về bạn trai mình?”



“Ừm, đúng.” Đông Họa nghiêm túc gật đầu.

Liên hệ đến đủ những chuyện khó chịu lúc trước của hai người, Nam Khuê có chút khó hiểu.


Không hiểu sao cô luôn cảm thấy người tên Quý Dạ Bạch này rất kì lạ, nhưng kì lạ ở chỗ nào thì cô cũng không nói rõ được.

Buổi tối khi tan làm, Nam Khuê chỉ muốn lập tức rời khỏi bệnh viện.

Lúc đi đến cửa chính, cuối cùng cô cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng vừa thở phào xong, một giây sau có một chiếc xe dừng bên cạnh cô, gương mặt của Quý Dạ Bạch cũng dần lộ ra theo độ xuống của cánh cửa sổ: “Về nhà sao? Tôi đưa cô về.”

“Không cần, cảm ơn ý tốt của viện trưởng Quý.” Nam Khuê từ chối không suy nghĩ.

Vì chỗ hai người đứng là đầu con đường nhỏ có rất nhiều xe nên phía sau nhanh chóng xuất hiện những tiếng bíp còi.


“Lên xe đi!” Quý Dạ Bạch kiên trì.

Tiếng còi xe sau lưng ngày càng nhiều.Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Nam Khuê không còn cách nào khác, chỉ có thể lên xe của Quý Dạ Bạch.

Quý Dạ Bạch ngồi ghế sau, Nam Khuê cũng ngồi ghế sau.


Kì lạ là, sau khi lên xe, Quý Dạ Bạch như ngủ thiếp đi, anh ấy vẫn luôn nhắm mắt lại, không nói một câu.

Xe đi được mười phút, Nam Khuê nhìn anh ấy một cái, rồi lại nhìn đèn nê ông lấp lánh ngoài cửa sổ, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Viện trưởng Quý, nếu như tôi có làm gì đắc tội với anh thì tôi rất chân thành xin lỗi anh, hi vọng anh tha thứ, nhưng tôi thật sự không có quyến rũ anh, tôi chỉ muốn làm thật tốt công việc của mình.”

“Mẹ tôi cũng học y, trước kia bà ấy là một y tá, làm bác sĩ là ước mơ của tôi và bà ấy, tôi chỉ muốn hoàn thành tốt công việc của mình mà thôi.”

“Nếu như anh có thể tha thứ cho tôi, đại nhân không chấp tiểu nhân, cho tôi một môi trường làm việc thật tốt, còn nếu như anh thật sự không thể tha thứ vậy cũng không sao, tôi sẽ đến bệnh viện khác.”


Nam Khuê nói một hơi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ít nhất thì cũng không cần lo lắng đề phòng nữa.

Quý Dạ Bạch lại luôn dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh ấy chẳng nói lời nào, không nói “tha thứ”, cũng không nói “không tha thứ”.

Nhưng anh ấy càng như vậy thì trong lòng Nam Khuê càng lo lắng hơn.