Chương 310
Mấy lần trước khi anh đi cứu Thanh Liên, cô đều phản đối và từ chối.
Hôm nay cô lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói anh rời đi.
Lục Kiến Thành nhìn ánh mắt tỉnh táo của Nam Khuê, anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất khác thường, nhưng cụ thể là đâu thì anh không nói được.
Nhưng anh có thể xác định một chuyện, hôm nay Nam Khuê quá tỉnh táo, quá hào phóng.
“Sao vậy? Không tin tôi sẽ để anh đi sao?”
Nam Khuê nói xong, lập tức đứng lên mở cửa, chỉ ra bên ngoài: “Đi đi, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không ngăn cản anh.”
“Tôi vẫn cho rằng người sai là anh, nhưng thật ra không phải, người sai là tôi, cho nên Lục Kiến Thành, tôi sẽ không ngăn cản anh, anh mau đi đi.”
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, anh không thể bỏ mặc cô ấy được.”
Nói xong câu đó, Lục Kiến Thành đứng dậy rời đi.
Nam Khuê nhìn bóng lưng anh mà bật cười.
Đúng vậy, anh không thể bỏ mặc Phương Thanh Liên được, cho nên chỉ có thể bỏ mặc cô thôi.
Giờ phút này, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ còn mình người phụ nữ kia, có khả năng anh đã quên hôm nay mưa gió to như thế nào, cô sợ hãi ra sao.
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê đứng dậy.
Nhìn từ tầng hai xuống, cô có thể thấy rõ bóng dáng của Lục Kiến Thành.
Anh không dùng ô, cũng không dùng xe, cứ như vậy lao vào trong màn mưa.
Nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành người xa lạ với anh, trong cuộc đời hai người sẽ không còn liên quan đến nhau nữa, không biết đột nhiên Nam Khuê lấy dũng khí từ đâu ra, cô đứng dậy, cái gì cũng không quan tâm, điên cuồng chạy xuống dưới.