Chương 291
Nam Khuê thực ra đoán được cách xưng hô mà anh muốn nghe, nhưng cô thực sự không thể gọi được.
Hai người kết hôn đã lâu như vậy, tuy từ đầu cô đã mong được gọi anh như thế, nhưng lại luôn cảm thấy rất ngượng ngùng, cho nên vẫn luôn không thể gọi thành lời.
Nhưng bây giờ là một cơ hội rất tốt.
Không khí, mọi thứ xung quanh… tất cả đều vô cùng thích hợp.
Có nên gọi không?
Gọi? Hay là không gọi?
Thực ra trong lòng Nam Khuê cũng rất rối rắm.
Bàn tay nhỏ bé của cô, nắm lấy hai ngón tay một cách bất lực, trái tim như đập ra khỏi lồng ngực, cả người ngày càng đung đưa qua lại hai bên.
Lục Kiến Thành biết cô đang do dự, anh cũng biết, việc anh có thể làm chính là cho cô thời gian, cho cô không gian, để cô suy nghĩ kỹ càng, chứ không phải là ép cô.
Nhưng mà, thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.
Khi mà Lục Kiến Thành đã từ bỏ cơ hội lần này, thì đột nhiên, Nam Khuê ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ấm áp nhìn anh: “Cảm ơn anh, chồng yêu.”
Lục Kiến Thành vừa nghe, liền cảm thấy trong tim giống như có tiếng của ngàn vạn đóa hoa đang nở rộ.
Ai nói hoa nở không có âm thanh?
Hoa nở trong lòng anh có âm thanh.
Mỗi đóa đều tươi đẹp, rực rỡ, làm rung động lòng người như thế.
“Anh chưa nghe rõ.”