Chương 160
Trong phòng bệnh, Nam Khuê đang truyền dịch.
Bác sĩ nhìn thấy cô, vừa đau lòng vừa tức giận: “Cô gái à, cơ thể vốn đã yếu, sao còn không biết chăm sóc tốt cho chính mình?”
“Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, nhất định phải giữ tâm trạng vui vẻ, chỉ có vui vẻ thoải mái, đứa bé mới tốt.”
“Cô xem lời nói của tôi coi như gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để vào trong lòng đúng không?”
Nam Khuê biết mình sai rồi, cho nên ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy bảo.
Bác sĩ thấy cô cúi đầu, không đành lòng lại an ủi: “Được rồi, tôi cũng không phải muốn nói gì cô, chỉ là hy vọng cô và đứa bé đều khỏe mạnh, tám tháng sau có thể sinh ra bình an thuận lợi.”
Nói đến đây, bác sĩ nhớ tới chồng Nam Khuê: “Đúng rồi, vừa rồi ở bên ngoài tôi không nhịn được, nói cho chồng cô biết chuyện cô mang thai rồi, thật xin lỗi!”
“Đã nói cho anh ấy biết rồi?” Nam Khuê hỏi xong, ngực đột nhiên trầm xuống, tựa như có một tảng đá đè lên vậy.
“Ừm, nói rồi.”
Anh biết rồi.
Lục Kiến Thành biết rồi.
Trong đầu Nam Khuê giờ phút này chỉ có một giọng nói: Lục Kiến Thành đã biết cô mang thai?
Vậy anh sẽ phản ứng như thế nào?
Anh có hạnh phúc khi có đứa bé này không? Phiền muộn? Hay là buộc phải chấp nhận nó.
Anh có thực sự đã chuẩn bị tâm lý chào đón đứa bé?
Trong lòng Nam Khuê hoảng loạn không chịu nổi, những gì cô nghĩ tới đều là những thứ này.