Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1592




Chương 1592

Anh duỗi tay ra muốn nắm lấy, nhưng lại chẳng nắm được gì.

Anh chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn cô đi xa dần, xa dần.

Đột nhiên, anh giống như bừng tỉnh, theo bản năng của cơ thể mà nhanh chóng chạy đuổi theo.

Nhưng lúc này, phía sau truyền đến tiếng gào thét đau khổ của Chu Hiểu Tinh: “Mạc Hàn, đừng, đừng đi.”

“Em cầu xin anh, đừng đi mà.”

“Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, anh đã đồng ý cưới em làm vợ rồi, anh đừng đi có được không?”

Cố Mạc Hàn đau khổ nhìn cô ta.

Rất lâu sau, đôi môi tái nhợt của anh mới nói ra được một câu: “Xin lỗi Hiểu Tinh, anh cũng nghĩ rằng anh có thể, có thể từ bỏ cô ấy để bù đắp cho em, nhưng anh sai rồi.”

“Em biết không? Thời khắc nhìn thấy cô ấy rời đi, trái tim của anh liền trống trỗng.”

“Không có cô ấy, anh như xác chết không hồn, xin lỗi Hiểu Tinh, anh sẽ dùng tất cả mọi cách để bù đắp cho em, trừ anh ra. Nhưng bây giờ anh nhất định phải đi tìm cô ấy.”

Cố Mạc Hàn bắt đầu chạy ra ngoài.

Nhưng lúc này, Chu Hiểu Tinh đột nhiên chạy đuổi theo ôm chặt lấy cánh tay của anh.

Cô ta bật khóc, khuôn mặt đầm đìa nước mắt la hét.

“Mạc Hàn, em xin anh hãy thương lấy em, hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, có chuyện gì sau này chúng ta nói tiếp nhé, được không? Chúng ta hay hoàn thành hôn lễ trước đã.”

“Những người có mặt ở đây hôm nay đều là người thân bạn bè của em, nếu như anh đi rồi, mọi người sẽ nhìn em như thế nào? Anh bảo em phải sống thế nào đây?”

Chu Hiểu Tinh ôm chặt lấy Cố Mạc Hàn không buông.

Hoàn toàn không cho anh rời đi.

Nhưng Cố Mạc Hàn duỗi tay ra, vô cùng kiên định mà hất tay cô ta ra.

Từ câu từng chữ, vô cùng rõ ràng mà nói với cô ta: “Hiểu Tinh, là anh đã phụ em cũng được, là anh nợ em cũng được, em muốn đánh anh, mắng anh, anh đều chịu hết, nhưng xin lỗi, hôn lễ ngày hôm hay hủy bỏ, anh không có cách nào thuyết phục bản thân tiếp túc tiến hành nó được.”

“Anh yêu cô ấy, thế nên anh nhất định phải đi tìm cô ấy.”

Cố Mạc Hàn bắt đầu đi ra ngoài.

Chu Hiểu Tinh biết bản thân không thể ngăn cản nổi anh nữa rồi.

Lúc này, cô ta cao giọng hét lớn: “Cố Mạc Hàn, em hỏi anh một câu, anh nhất định phải đi tìm cô ta, đúng không?”

“Đúng.”

Câu trả lời của anh rất kiên định, quả quyết, không có một chút do dự nào.

“Được.”

Đột nhiên, Chu Hiểu Tinh mỉm cười.

“Hay lắm, vậy anh đi tìm cô ta đi, nhưng, em sẽ khiến cho anh mãi mãi không bao giờ quên được em, mãi mãi mang theo cảm giác áy náy với em.”

“Mạc Hàn, em từng nói, em yêu anh, yêu anh hơn cả cô ta!”