Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1511




Chương 1511

Anh đã đưa ra một lý giải rất vô lý.

Nam Khuê gạt tay anh ra, điềm đạm nói: “Chỗ nào không phù hợp với trẻ con, em nghĩ rất hợp mà!”

“Hơn nữa, Cố Mạc Hàn, em đã mang thai rồi, không phải anh nghĩ em vẫn còn là một cô gái ngây đấy chứ! Em đều hiểu cả.”

Cố Mạc Hàn nhìn cô, trông lòng bỗng có chút bế tắc.

Đúng rồi, kẻ ngốc là chính bản thân anh mới đúng.

Cô và chồng cô, sớm đã là vợ chồng rồi, những chuyện thân mật hơn cũng từng làm vô số lần rồi, làm sao có thể chỉ vì một nụ hôn đơn giản mà ngại ngùng, đỏ mặt chứ?

Là anh suy nghĩ nhiều quá rồi.

Nhưng không biết vì sao, khi nghĩ tới lúc cô làm những chuyện thân mật với người khác, trong lòng anh lại chua xót.

Trái tim còn cảm thấy cay đắng hơn, không thể vui vẻ được.

Cuối cùng, anh chỉ có thể ngượng ngùng đáp lại: “Cô Nam Khuê, dù sao cô cũng là con gái, mong cô kìm chế một chút!”

Nam Khuê cười khổ, đáp lại anh: “Em đã đủ kìm chế rồi.”

Nói dứt lời, ánh mắt cô lại nhìn về phía cặp đôi kia.

Người đàn ông và người phụ nữ đều rất cao.

Vóc dáng người đàn ông rất đẹp, thoạt nhìn đã thấy rất mạnh mẽ, cường tráng, cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Còn người phụ nữ, eo thon, đôi chân thon dài và đặc biệt là làn da trắng như tuyết, có lẽ đây là hình mẫu lý tưởng mà người đàn ông nào cũng thích.

Xem ra họ còn rất trẻ, đang là độ tuổi đẹp nhất.

Nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp.

Dưới ánh mặt trời chiếu sáng và làn nước biển, đó là một bức tranh vô cùng đẹp mắt.

Thực sự đẹp như một bộ phim.

Vì vậy Nam Khuê chỉ đơn giản là thưởng thức vẻ đẹp này.

Nhưng Cố Mạc Hàn lại không nghĩ vậy, anh giữ lấy Nam Khuê, bĩu môi trêu trọc: “Vậy sao? Không ngờ cô Nam Khuê lại cởi mở như vậy, tôi tò mò không biết cô lúc không kìm chế trông sẽ như thế nào?”

Vừa nói dứt lời.

Bỗng nhiên trên môi anh có cái gì đó rất mềm mại chạm vào.

Sau đó, Cố Mạc Hàn nắm chặt tay, đứng đơ người ra.

Đầu óc anh trở nên trống rỗng, thậm chí ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Anh lại không thể khống chế được nhịp tim của mình.

Đôi môi của cô thực sự rất mềm.

Giống như kẹo bông gòn vậy.

Vì được gió biển thổi qua, còn mang theo sự mát mẻ.

Nhưng sự mềm mại nhanh chóng biến mất.

Đợi đến lúc Cố Mạc Hàn phản ứng lại, cô đã rời đi, một mình đi về phía trước.