Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1466




Chương 1466

“Anh Cố? Các cô quen biết anh ấy sao?”

Cô gái lắc đầu: “Cũng không quen lắm, nhưng mà chị Hiểu Tịnh là người đẹp trên đảo này, chúng tôi ai cũng biết, anh Cố là vị hôn phu của chị Hiểu Tịnh, hơn nữa vẻ ngoài đẹp trai phong độ nên mọi người ai cũng đều hâm mộ chết đi được.”

Nam Khuê phản ứng nhanh, lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của cô ta.

“Nói như vậy, trước kia cô cũng không biết Cố Mạc Hàn? Anh ta không phải là lớn lên trên đảo sao?”

Cô gái kia trả lời với khuôn mặt nghi ngờ: “Cô nghe được chuyện này ở đâu vậy, sai bét rồi!”

“Anh Cố không phải lớn lên trên hòn đảo này, nghe nói là bạn trai chị Hiểu Tịnh dẫn vào sau khi tốt nghiệp đại học, trước kia mọi người chưa từng gặp qua.”

Trong lòng Nam Khuê hiểu ra.

Quả nhiên, lời nói trong miệng Chu Hiểu Tịnh không có một chữ nào có thể tin.

Tất cả đều là lừa dối cô.

“Nghe nói bọn họ đã đính hôn, vậy cô có biết hôn lễ của bọn họ lúc nào không?”

“Hình như là định vào ngày thất tịch ấy, lãng mạn chết đi được.”

Sau đó, cô gái kia rời đi.

Nam Khuê ngồi trên băng ghế bên bãi biển đón gió.

Khi nhìn về phía Cố Mạc Hàn, Chu Hiểu Tịnh đã rời đi, chỉ có một mình anh ở trên bãi cát.

Thấy anh đi tới, ngực Nam Khuê bắt đầu không nhịn được đập thình thịch.

Cách mấy tháng, gặp lại anh, cho dù anh đã quên mình, nhưng trái tim cô vẫn điên cuồng nhảy lên vì anh.

Vài phút sau, Nam Khuê chỉ cảm thấy bước chân của anh đến gần hơn.

Mỗi bước anh bước đi dường như đang bước vào trái tim cô.

Vừa căng thẳng, vừa kích động.

Mà lúc càng kích động vì hình như anh đi tới phía của mình.

Ngay khi Cố Mạc Hàn đi đến bên ghế dài của cô, Nam Khuê siết chặt lòng bàn tay, vui mừng kêu lên: “Kiến Thành, anh tới…”

Nhưng mà, lời nói trong miệng cô vừa nói được một nửa đã thấy Cố Mạc Hàn đã đi băng qua ghế dài, thẳng tắp hướng về phía người bên cạnh.

Họ nắm tay, mỉm cười hàn huyên.

Thì ra là gặp được người quen, trách không được anh sẽ đi hướng này của mình.

Trái tim nặng nề.

Nam Khuê ngẩn ngơ nhìn bọn họ.

Nói chuyện xong, người nọ rời đi, Cố Mạc Hàn tựa hồ cũng chuẩn bị rời đi.

Nam Khuê lập tức vội vàng, cô sốt ruột đứng dậy, vừa cất bước vừa hô: “Cố Mạc Hàn…”

Thế nhưng, vừa hô được cái tên.

Đột nhiên…