Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1464




Chương 1464

“Đúng vậy, mình biết hiện tại cái gì đối với mình mới là quan trọng nhất. Mình tự mình làm tổn thương bản thân, lại một mình khóc lóc thương tâm cũng chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi, đồng thời cũng sẽ tạo cho Chu Hiểu Tinh càng nhiều cơ hội hơn, việc hiện giờ mà mình phải làm chính là giúp Kiến Thành khôi phục lại trí nhớ, để cho anh ấy nhớ lại mình.”

Lâm Tiêu mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

“Tôi đã lên kế hoạch xong xuôi rồi. Ngày mai mọi người đều trở về hết đi, tôi sẽ ở lại chỗ này một mình, cũng sẽ tận dụng mọi cơ hội để có thể ở chung được với Kiến Thành. Chỉ khi anh ấy thường xuyên nhìn thấy tôi mới có thể nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ.”

Nhưng Nam Khuê vừa nói xong đã bị Chu Tiễn Nam cùng Lâm Tiêu đồng thanh phản đối.

“Không được.”

Hai người họ gần như là đồng thanh nói, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát.

Chu Tiễn Nam đưa ra lý do trước: “Em đã mang thai được bảy tháng, một mình ở lại nơi xa lạ như vậy, thói quen sinh hoạt cũng sẽ không giống như ở nhà, chúng tôi sẽ không yên tâm.”

“Hơn nữa, ở bên cạnh em ngay đến một người có thể chăm sóc cho em cũng không có. Nếu không may em đang đi trên đường bị té ngã hay là lúc nấu cơm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ? Không được, quá nguy hiểm.”

“Chuyện này không phải rất đơn giản hay sao? Chỉ cần tìm một bảo mẫu đến chăm lo cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cho tôi là được rồi.”

Chu Tiễn Nam vẫn lắc đầu không đồng ý: “Như vậy cũng không được. Bảo mẫu vừa tìm sẽ quá xa lạ và không đáng tin cậy. Nếu đó là một người không có trách nhiệm, hoặc là nhìn thấy em là một phụ nữ mang thai không nơi nương tựa muốn mưu đồ gây rối, muốn chiếm lấy tài sản của em thì sao, tóm lại chính là không đáng tin cậy!

Lâm Tiêu nói: “Thiếu phu nhân, không chỉ có những thứ này, mà còn có Chu Hiểu Tinh, tôi đã gặp cô ta hai lần, cũng đã nói chuyện qua với cô ta, cô ta không phải là một người thiện lương, nếu cô ở đây một mình, thực sự khơi gợi ký ức của tổng giám đốc Lục, đe dọa tới địa vị của Chu Hiểu Tinh, sợ rằng cô tay sẽ không tự chủ được mà ra tay với cô, thậm chí còn không tiếc giá nào mà làm thương tổn cô.”

Nam Khuê buồn rầu nói: “Vậy phải làm thế nào mới tốt đây? Tôi chắc chắn không thể quay về nhưng tôi cũng không thể để tất cả mọi người hao phí thời gian ở chỗ này được!”

Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô nảy ra một ý tưởng: “Đúng rồi, tôi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Mấy người đồng thanh hỏi.

“Tôi bảo Trần Tranh tới đây để tìm một bảo mẫu chăm sóc tôi, lần này mọi người có thể yên tâm được rồi.”

Chu Tiễn Nam và Lâm Tiêu cùng nhau gật đầu.

“Đây đúng là một biện pháp.”

“Nhưng mà chỉ tùy ý đi tìm một bảo mẫu thì không đáng tin cậy cho lắm, Lâm Tiêu, cậu về nhà họ Lục xem một chút, chọn một người trong nhà họ Lục tới chăm sóc cho Nam Khuê.” Chu Tiễn Nam nói

Lâm Tiêu gật đầu: “Được, lúc nào quay về tôi sẽ làm, bây giờ tôi liên hệ cho Trần Tranh bảo anh ta ngày mai dẫn mấy người tới.”

Ngày hôm sau.

Khoảng mười một giờ sáng, Trần Tranh dẫn theo vài người đến nơi này.

Trước khi rời đi, Đông Họa lo lắng kéo tay Nam Khuê: “Nếu muốn nói chuyện, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho mình, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”