Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1444




Chương 1444

Nhưng giờ phút này, khi nhìn người được mình che chở phía sau, anh ta từ từ quay đầu lại, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Trận mưa này dường như càng rơi càng khiến người khác thích thú.

Không khiến người ta chán ghét chút nào.

Ánh mặt trời mông lung như sương như khói chiếu lên khuôn mặt của cô khiến cô càng trở nên mỹ lệ hơn, giống như một cảnh đẹp bước ra từ tranh vậy.

Bức tranh này quả thật vô cùng đẹp.

Trần Tranh không nhịn được mà cầm điện thoại lên chụp, sau đó xem bức ảnh như vật quý mà lưu vào album.

Lúc Nam Khuê tỉnh lại, mưa đã nhỏ hơn nhiều.

Vì nằm lên cánh tay nên vừa cử động đã thấy cánh tay nhức mỏi vô cùng.

Lúc này ánh mắt cô nhìn về phía áo khoác trên người.

Thấy Trần Tranh chỉ mặc áo trong, không mặc áo khoác đứng bên cạnh, cô vội vàng hốt hoảng đứng dậy.

Nghe thấy tiếng động, Trần Tranh lập tức xoay người lại.

“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?”

“Cảm ơn áo của anh.” Nam Khuê cuống quýt đưa áo khoác trên người mình cho anh.

Biết cô hiểu lầm, Trần Tranh lập tức giải thích: “Thiếu phu nhân, đây không phải áo khoác của tôi, đây là áo khoác của thiếu gia.”

“Kiến Thành?” Nam Khuê kinh ngạc.

Đồng thời cô chăm chú nhìn kĩ áo khoác trên người mình, lúc này cô mới phát hiện đây đúng là áo khoác của Kiến Thành.

“Sao áo khoác của anh ấy lại ở đây?”

“Tôi thấy cô ngủ say quá, sợ cô lạnh nên nói dì Chu mang đến rồi đắp cho cô.”

“Hóa ra là vậy, cảm ơn anh, Trần Tranh.”

Dứt lời, Nam Khuê yêu quý nâng chiếc áo khoác trên người lên.

Sau đó cô mở ra rồi mặc vào.

Vì là áo khoác dài nên khi Nam Khuê mặc vào đã đến mắt cá chân, áo khoác to dường như bọc cả cơ thể của cô lại.

Bên ngoài mưa phùn vẫn rơi.

Nam Khuê đột nhiên nhớ đến lúc tuyết rơi ngày trước.

Khi đó anh mặc chiếc áo này, dịu dàng đứng trước mặt cô, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, mở rộng vòng tay trao cho cô chiếc ôm ấm áp.

Mà cô như con thỏ nhỏ, vui vẻ hoạt bát chạy vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.

Nhưng hôm nay cảnh còn người mất.

Tất cả sự tốt đẹp cũng không còn tồn tại.

Thấy Nam Khuê đột nhiên đi vào trong làn mưa, Trần Tranh lập tức chạy đến che ô cho cô.