Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1403




Chương 1403

Ngày hôm đấy, Nam Khuê và Lục Minh Bác cùng nhau đến bệnh viện thăm Vân Thư.

Không nghĩ tới vừa đi tới đại sảnh, đột nhiên, một bà già vẻ mặt hoảng hốt cản đường của bọn họ.

Ngay sau đó, bà già đeo chiếc túi cũ, trực tiếp quỳ trước mặt họ, nước mắt giàn giụa khóc: “Minh Bác, con rể tốt, tôi cầu xin cậu làm ơn cứu con gái tôi, cứu con gái tôi với!”

Thấy rõ bà già trước mắt, Lục Minh Bác đưa tay đỡ bà ta dậy: “Dì đứng dậy trước đi!”

Bà ta lại rất cố chấp, vừa khóc rống, vừa nắm chặt hai tay Lục Minh Bác: “Không, cậu không đồng ý cứu Tiểu Nhu, tôi sẽ không đứng lên.”

Lục Minh Bác đau đầu xoa xoa thái dương: “Tôi có thể thông cảm cho lòng thương con với tư cách là một người mẹ như dì, nhưng Hạ Nhu bà ta phạm pháp, cho dù dì có tới tìm tôi, tôi cũng không giúp được gì.”

Bà ta vẫn không hết hy vọng: “Làm sao có thể không chứ, Minh Bác? Tôi biết mấy năm nay cậu cứ luôn đổ lỗi cho Tiểu Nhu, trách nó đã phá hoại gia đình cậu.”

“Đúng vậy, nó phạm sai lầm không thể tha thứ được, tôi đã đánh nó cũng đã chửi nó, nhưng cậu nghĩ lại xem, dù sao nó cũng sinh cho cậu một đứa con.”

“Nó dù không có công lao cũng có khổ lao, hôm nay tôi làm mẹ vì Tiểu Nhu quỳ xuống cầu xin cậu, tôi không cầu hai người còn có thể cùng nhau chung sống, tôi cũng không cầu cậu tha thứ cho nó, tôi chỉ cầu xin cậu cho nó một con đường sống, để cho nó không cần phải ngồi tù.”

Bà ta đau đớn quỳ trên mặt đất, bất luận Lục Minh Bác khuyên thế nào, bà ta vẫn không chịu đứng lên.

Không chỉ có thế, bà ta còn khóc nước mắt nước mũi tèm hem, khóc lóc đau lòng.

Mà Lục Minh Bác tuyệt đối không có khả năng đồng ý bà ta thả Hạ Nhu ra ngoài.

Cứ như thế, hai người giằng co maci.

Thời gian càng dài, bà ta càng mất kiên nhẫn.

Đến phía sau, gần như có chút tư thế lăn lộn.

Trong bệnh viện người đến người đi, trò hề này rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Thấy bà già quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa dập đầu, thậm chí ngay cả trán cũng dập nát máu.

Hầu như tất cả mọi người đang chỉ trích Lục Minh Bác.

Nam Khuê thật sự không ngờ tới, lại đột nhiên giữa đường nhảy ra mẹ của Hạ Nhu.

Quan trọng hơn, bà già này còn khó chơi hơn cô tưởng tượng.

Nói dễ nghe là đang cầu xin họ;

Nói không dễ nghe, đó là áp đặt và đe dọa họ về mặt đạo đức.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, chung quanh dường như đều là tiếng chỉ trỏ.

Lục Minh Bác cũng không còn tính tình tốt như vừa rồi nữa.

“Dì, sở dĩ tôi còn sẵn lòng gọi dì như này là xuất phát từ lòng tôn trọng trưởng bối.”

“Nếu dì đã tới cầu xin tôi, vậy thì tôi cũng nói rõ cho dì biết luôn, Hạ Nhu bà ta không chỉ bày mưu hãm hại tôi, hơn nữa tâm địa ác độc, vậy mà còn muốn vợ tôi chết.”

“Đến bây giờ vợ tôi vẫn còn nằm trên giường bệnh, không rõ sống hay chết, có thể tỉnh lại hay không cũng là một ẩn số.”

“Cho nên tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hạ Nhu, nếu bà ta đã làm chuyện vi phạm pháp luật, nhất định phải trả giá đắt.”