Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1339




Chương 1339

Buổi tối lúc đi ngủ, trong mơ đã bắt đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh kinh khủng kia.

Mỗi một cảnh đều như đâm sâu vào lòng cô.

Trong mơ như có một bàn tay vô hình mạnh mẽ ôm lấy cổ cô, điên cuồng chất vấn cô: “Nam Khuê, cô không phải người, sao cô lại có thể nhẫn tâm mà đến con mình cũng giết chết như vậy chứ?”

“Nam Khuê, hổ dữ không ăn thịt con, cô quá tàn nhẫn.”

Những lời này khiến Nam Khuê sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh.

Không chỉ trán mà quần áo cô cũng nhanh chóng ướt đẫm.

Lục Kiến Thành đoán có lẽ cô đang gặp ác mộng, anh vừa nhẹ nhàng lay cô vừa gọi: “Khuê Khuê, Khuê Khuê, em tỉnh lại!”

“Bà xã, không sao cả, anh ở bên cạnh em, đừng sợ.”

Mặc dù anh gọi thế nào cũng không có tác dụng, Nam Khuê vẫn nắm chặt mắt như cũ, đầu bất an lắc sang hai bên.

Vẻ mặt cô vô cùng sợ hãi, trong miệng không ngừng nói: “Đừng, không muốn!”

“Thật xin lỗi, tôi sai rồi.”

Cuối cùng Nam Khuê hét to một tiếng, đưa tay điên cuồng vẫy trên không trung rồi mới bừng tỉnh.

Khi thấy Lục Kiến Thành, cô bị dọa sợ, lập tức lao vào lòng anh: “Ông xã, hu hu, làm em sợ muốn chết, vừa rồi em gặp ác mộng, từng cơn từng cơn một, em muốn tỉnh cũng không tỉnh được.”

“Em mơ thấy sinh non, quá dọa người rồi, anh biết không? Những đứa nhỏ đã thành hình sẽ bị họ dùng kìm…”

Nam Khuê đã không thể nói tiếp được nữa.

“Ông xã, em hối hận, em thay đổi suy nghĩ rồi, chúng ta đừng tàn nhẫn như vậy có được không?”

“Chúng ta giữ bé con lại có được không?”

Nam Khuê ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành, đôi mắt đen nháy đều là nước mắt.

Chỉ cần vừa nghĩ đến những hình ảnh tàn nhẫn kia là cô đã không thể thở nổi.

“Bà xã, không sao, dậy là tốt rồi, anh ôm em ngủ, có được không?”

Nam Khuê vẫn lắc đầu như cũ: “Không, chỉ cần vừa nghĩ đến những hình ảnh kia là em không ngủ được.”

“Vậy anh ở bên cạnh em.”

Ngồi với cô hơn một tiếng, Lục Kiến Thành luôn ôm chặt cô, sau đó mở nhạc nhẹ, cảm xúc của Nam Khuê lúc này mới tốt hơn một chút.

Thấy cô buồn ngủ, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Ngủ đi, anh ở bên cạnh em, không đi đâu cả.”

Nam Khuê đột nhiên nắm lấy áo anh, vô cùng nghiêm túc nói: “Kiến Thành, em vẫn nhớ rõ từng câu từng lời của bác sĩ, cô ấy nói bé con sắp thành hình, bây giờ chúng ta bỏ là một chuyện rất tàn nhẫn, cho nên anh đồng ý với em, chúng ta giữ bé lại được không?”

“…”

Thấy Lục Kiến Thành không nói gì mà chỉ nhíu mày, Nam Khuê nắm chặt tay hơn: “Ông xã, anh đồng ý với em, chúng ta giữ đứa bé lại, chúng ta không bỏ, được không?”

“Được không?”

Cô vừa hỏi vừa rơi nước mắt.