Cô Vệ Sĩ Ngắn Hạn
Thẩm Thu không muốn uy hiếp Triệu Cảnh Hàng, nhưng cô không có biện pháp khác, bởi vì cô xác thật là chọc đến Lý Tử Tấn.
Mà người duy nhất có thể trấn áp anh ta, chỉ có Triệu Cảnh Hàng.
Nếu không để Triệu Cảnh Hàng ra mặt, thì cô không biết lúc nào Lý Tử Tấn lại lén lút cho cô tới một nơi như phòng 802 nữa, cô không thể đảm bảo bản thân mỗi lần sẽ an toàn rút lui.
"Thẩm Thu, con thật sự không muốn ở đây dưỡng thương?" Dùng xong cơm sáng, dì Lương thấy cô sắp xếp hành lý nên hỏi một câu.
Thẩm Thu: "Hai ngày tới con không thể làm việc, thời gian nghỉ này, anh ta chắn chắn không muốn nhìn thấy con ở nhà."
Dì Lương xấu hổ cười một cái, buổi sáng ở ngoài bàn ăn, bà nghe được hai người nói chuyện, cũng thấy bộ dáng đen mặt rời khỏi nhà của Triệu Cảnh Hàng.
Bà nói: "Kỳ thật, thiếu gia không phải người như vậy.."
Thẩm Thu nhìn bà, cười cười, cô nhớ đây là lần thứ hai bà nói như thế.
Nhưng cô lựa chọn về nhà là để nghỉ ngơi cho tốt.
Ở cùng Triệu Cảnh Hàng, cô không chắc mình có thể nhanh chóng hồi phục.
"Được rồi! Nếu con nhất quyết trở về cũng tốt, người trong nhà sẽ chăm sóc tốt hơn."
Người trong nhà.
Thẩm Thu ngây người, ừ một tiếng.
Sau khi thu dọn đồ đạc cần thiết, Thẩm Thu gọi xe tới chỗ thuê phòng của cô.
Về đến phòng, cô cảm giác bản thân như vừa ngủ một giấc rất dài.
Thật ra, hôm nay cô đã nói dối dì Lương, cô không phải tốt lắm, trên người rất đau, đau đến nỗi không đứng được, chỉ muốn nằm nghỉ.
Ngủ rồi tỉnh, cô cả ngày đều nằm trong phòng.
Đến buổi tối, cô nghe tiếng động bên ngoài phòng mới đi ra.
Là Phương Tiêu Tiêu trở về, đối với cô bạn cùng phòng này, Thẩm Thu ngoại trừ biết cô ấy là giáo viên trường tiểu học tư nhân thì mặt khác cũng không biết gì.
"Cô hôm nay ở nhà sao?" Phương Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Thẩm Thu, khi thấy vết thương trên mặt cô, càng bị dọa sợ.
Thẩm Thu: "Về đây ở vài ngày!"
"À.." Phương Tiêu Tiêu nhìn vết thương, trong đầu tưởng tượng ra một hồi chém giết điên cuồng: "Cái kia, cô không sao chứ?"
Thẩm Thu lắc đầu.
Phương Tiêu Tiêu: "Vậy cô ăn chưa?"
Thẩm Thu: "Gọi cơm hộp rồi nhưng chưa tới."
"Được rồi.."
Thẩm Thu thấy cô ấy ngơ ngác một chỗ, bất đắc dĩ nói: "Cô ăn trước đi, không cần lo cho tôi."
"Được!" Phương Tiêu Tiêu đem đồ ăn vặt vừa mua để một bên, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Thu bước chân khập khiễng, nhịn không được nói: "Có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ gọi tôi."
Thẩm Thu dừng lại: "Ừm, cảm ơn!"
Phương Tiêu Tiêu cảm thấy Thẩm Thu ngoài miệng nói như thế, nhưng khẳng định sẽ không muốn cô ấy giúp đỡ.
Bởi vì cô thoạt nhìn rất lạnh lùng, là loại đem người khác cách xa ngàn dặm.
Vậy nên, đang lúc rửa mặt vào buổi tối, nghe được Thẩm Thu gọi mình, cô ấy rất kinh ngạc, có chút kích động khó hiểu.
Chờ đến khi cô ấy giúp Thẩm Thu thay quần áo, nhìn thấy vết bầm tím ở lưng cô, thì không còn chút gì cao hứng nữa.
"Vết thương của cô nhìn rất nghiêm trọng, không đi bác sĩ sao?"
"Đi rồi! Hiện tại nhìn hơi đáng sợ nhưng vẫn còn tốt!"
"A.. Tôi bôi thuốc giúp cô!"
"Ừm."
Hai điểm một đường, từ nhà đến trường học đi làm, cô gái nhỏ nơi nào xem qua cảnh tượng như thế.
Lúc đầu Phương Tiêu Tiêu đối với Thẩm Thu là sợ, bây giờ là kính trọng.
Thời buổi này, kiếm tiền thật không dễ dàng!
Hơn nữa.. Phương Tiêu Tiêu nhịn không được đánh giá dáng người Thẩm Thu.
Vì bôi thuốc nên cần cởi áo ngoài, hiện tại Thẩm Thu chỉ mặc một cái áo lót, dáng người nhìn không sót chút gì.
Bụng cùng cánh tay mơ hồ có đường cong cơ bắp, nhưng không thô kệch, làn da trắng nõn, vòng eo mịn màng.
Phương Tiêu Tiêu nhớ rõ lúc trước có gặp một huấn luyện viên yoga cũng như vậy, đây là dáng người khoẻ mạnh đẹp nhất hiện nay.
Thẩm Thu lớn lên rất ưa nhìn.. Nếu không vì khí chất quá lạnh lẽo, ngũ quan cô chắc chắn là rất đáng yêu.
Đi ở trên đường, tuyệt đối là một cô gái đẹp.
Phương Tiêu Tiêu trong lòng cảm thán, đây có phải là chuyện trong truyền thuyết, rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm, một hai phải dựa vào thực lực?
"Đau.."
"A! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Làm đau cô sao?" Phương Tiêu Tiêu nhìn đến thất thần.
Mày Thẩm Thu giãn ra: "Không có gì, cô tiếp tục đi!"
"Được." Phương Tiêu Tiêu tập trung tinh thần, nghiêm túc bôi thuốc, sau đó lại nói: "Cô nên nói với gia đình, tốt hơn là nói việc này ra, để họ có thể chăm sóc cho cô!"
Thẩm Thu mặc xong quần áo, gật đầu: "Cảm ơn!"
"Không có gì!"
Có thể hôm nay được người khác liên tục nhắc đến người nhà, sau khi Thẩm Thu về phòng, liền gọi điện thoại.
"Alo, chị?" Trong điện thoại truyền đến tiếng nói vui mừng của một cô gái.
Thẩm Thu nằm trên giường: "Ừm, đang làm gì thế?"
"Mới vừa làm xong bài tập." Cô bé có chút tủi thân nói: "Chị gần đây có phải bận lắm không? Đã lâu không gọi điện thoại cho em. Hay là anh ta.. Người nhà không cho chị gọi?"
"Không có! Chỉ là chị bận rộn, không đi xa được!" Thẩm Thu hỏi: "Các em như thế nào? Mễ Mễ cùng Thiên Dương đâu rồi?"
"Đều tốt ạ! Nhưng Thiên Dương nói gần đây tai nghe không được rõ."
Thẩm Thu nhíu mày: "Máy trợ thính bị hỏng rồi?"
"Có thể! Nhưng mà không có gì lớn, cậu ấy nói vẫn còn dùng được."
Thẩm Thu: "Chị biết rồi, em hôm nào dẫn em ấy đi xem bác sĩ, cần tiền thì nói cho chị!"
"Lần trước chị gửi tiền còn chưa tiêu hết, đủ dùng rồi. Chị giữ gìn sức khoẻ, nếu người nhà không muốn chị gọi điện thường xuyên cho chúng em, thì chị đừng gọi, chúng em đều ổn!"
Thẩm Thu thì thầm: "Thời gian gần đây chị không ở nhà, đều sống ở bên ngoài. Khi nào chị rảnh sẽ đến thăm các em, có việc gì thì gọi cho chị."
"Thật không! Chị dọn ra ngoài?"
"Ừm, là vì công việc."
"Thật tốt quá ∼ chị có thời gian nhất định phải đến thăm chúng em nha! Chị đến em sẽ cho chị xem bài thi của em, lần này em được hạng ba trong lớp, tiến bộ rất nhiều."
Thẩm Thu cuối cùng nở nụ cười: "Rất lợi hại."
"Nhưng môn tiếng Anh của em vẫn kém một chút, em nghĩ.."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
* * *
Bên kia di động, cô bé nói chuyện không ngừng, Thẩm Thu thỉnh thoảng đáp một câu, cẩn thận lắng nghe.
Cô bé tên là Hạ Tri, xem như là em gái của cô.
Thẩm Thu mười hai tuổi được nhận nuôi, trước đó cô lớn lên ở viện phúc lợi Nguyên Hưng.
Mười mấy năm trước viện phúc lợi Nguyên Hưng không phải là chính quy. Ký ức lúc nhỏ của Thẩm Thu đối với nơi đây là hắc ám. Trong bóng tối ấy, hơi ấm duy nhất chính là ở cùng với những đứa trẻ khác.
Đám nhóc Hạ Tri nhỏ hơn Thẩm Thu sáu, bảy tuổi, gần như là do cô nuôi dưỡng lớn lên, nhưng ba đứa nhỏ vì khiếm khuyết ít nhiều trên người, nên vẫn không có ai nhận nuôi.
Thẩm Thu đối với ba người tình cảm rất sâu đậm, cô cảm thấy lúc trước rời đi là một sự phản bội. Vì cảm giác này, mà cô luôn hổ thẹn với bọn nhỏ.
Nhưng người trong nhà không thích cô quay lại gặp những người này.
Trước kia cô quay lại gặp bọn họ, đã bị phát hiện, người trong nhà rất tức giận. Về sau, cô rất ít khi tới viện phúc lợi, nhưng sẽ lén lút gửi tiền cho họ.
"Chị! Gần đây chị không có về nhà sao?"
Thẩm Thu nói: "Hơi bận, khá lâu rồi chưa về nhà!"
"Cũng tốt, chị ở nhà cũng thật vất vả, mỗi ngày luyện cái này tập cái kia.. Bọn họ một chút đều không tốt với chị."
"Đừng nói bậy!" Thẩm Thu chợt lạnh mặt: "Anh ấy rất tốt với chị!"
Hạ Tri nghe được Thẩm Thu tức giận, không dám nói lời nào.
Thẩm Thu khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Được rồi! Em ngủ sớm một chút, chị cũng phải nghỉ ngơi!"
"Ừm.. tạm biệt chị!"
Sau khi tắt máy, Thẩm Thu chậm chạp không buông di động xuống.
Cô muốn gọi điện thoại cho người nhà, nhưng nhìn chằm chằm di động một lúc, cuối cùng cũng không gọi.
* * *
Thẩm Thu ở trong nhà ba ngày.
Có lẽ là Thẩm Thu không đáng sợ như tưởng tượng, mấy ngày nay Phương Tiêu Tiêu liền gần gũi với cô, mỗi ngày đi làm về sẽ giúp cô bôi thuốc, thỉnh thoảng làm cơm sẽ gọi Thẩm Thu cùng ăn.
Tối thứ sáu, sau giờ làm việc, Phương Tiêu Tiêu đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị làm một bữa ăn ngon ở nhà cho hai người.
Vết thương của Thẩm Thu đã lành rất nhiều, không đau nữa, thấy Phương Tiêu Tiêu một mình bận rộn trong bếp, liền đi qua giúp cô ấy.
Nhưng không ngờ mới làm được một nửa, đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Cảnh Hàng, trực tiếp nói địa chỉ, liền cúp máy.
"A.. Cô muốn đi ra ngoài, cơm còn chưa ăn?" Phương Tiêu Tiêu nói.
Thẩm Thu: "Phần còn lại đừng làm, cô ăn ăn trước đi!"
Phương Tiêu Tiêu: "Nhưng cô bị thương, không phải đang nghỉ ngơi sao, không thể không đi hả?"
Thẩm Thu nhớ tới mệnh lệnh của Triệu Cảnh Hàng trong điện thoại, biết rằng không đi không được.
"Tôi đi trước!"
"A không! Ông chủ của cô tim làm bằng sắt đúng không?"
Thẩm Thu nhướng mày, sửa lại: "Anh ta không có tim!"
Thay đổi quần áo xong, Thẩm Thu gọi taxi trực tiếp đến chỗ kia.
Nơi đó cô không xa lạ gì, là chỗ của Lý Tử Tấn, vết thương trên người cô đều do chỗ đó ban tặng.
Cô không biết Triệu Cảnh Hàng muốn làm gì, nhưng cô không ở cạnh anh ta mấy ngày rồi, cần phải quay trở về.
Sau khi tới cửa, Triệu Cảnh Hàng đã cử người tới đón cô.
Hôm nay ở đây đang chơi mạt chược.
Thẩm Thu vừa vào phòng liền thấy Triệu Cảnh Hàng, anh ta ngồi đối diện cửa, lúc ngước mắt nhìn, trong tay còn cầm một viên mạt chược màu xanh làm bằng mã não.
Ngồi chung bàn còn ba người khác, cô biết được hai người là Doãn Hưng Trình và Lý Tử Tấn.
Bên cạnh hai người đó ngồi mấy cô gái, có một người cô nhớ rõ, chính là người đẹp hôm đó đưa đồ cho cô, kêu cô đến phòng 802.
Là một cảnh tượng rất bình thường, nhưng cố tình, bên cạnh còn có bốn người đàn ông trong phòng 802 kia.
Nhìn thấy Thẩm Thu tiến vào, bốn người đó nhìn nhau, trên trán đổ mồ hôi, miệng vết thương đều đau nhức.
Thẩm Thu lạnh lùng liếc mắt, không biết Triệu Cảnh Hàng đang làm cái gì.
"Thiếu gia!" Cô nhìn như không thấy, đi tới bên người Triệu Cảnh Hàng.
"Tứ vạn." Triệu Cảnh Hàng ném ra một viên mạt chược, lười nhác nói: "Đợi chút!"
Thẩm Thu im lặng, người khác cũng đều im lặng.
Không khí có chút quỷ dị, trận mạt chược này, ngay cả mấy cô gái tới đây xem vui cũng đều ngồi ngay ngắn.
"Ù." Vài phút sau, Doãn Hưng Trình đẩy bài ra, thắng.
Tay Triệu Cảnh Hàng xoa lên thái dương nhìn bài, có chút tiếc nuối, suýt chút nữa là thắng: "Vừa rồi gọi điện thoại cho cô, sao giờ mới đến, chậm như vậy?"
Tiếng mạt chược lộn xộn bắt đầu ván mới, Thẩm Thu ý thức được anh đang nói chuyện với cô: "Ngại quá, chỗ tôi ở cách đây hơi xa!"
"Ồ!" Triệu Cảnh Hàng nhướng mắt gật đầu, nhìn về bốn người đàn ông ở gần tường: "Tôi nhớ.. cô kêu tôi giải quyết giúp cô đúng không? Nhưng tôi sợ mình ra tay làm mà cô không hết giận, nên kêu cô tới đây thôi!"
Thẩm Thu sững sờ, giải quyết cô nói ở đây là để anh ta ra mặt nói một chút, cô sợ Lý Tử Tấn hoặc bốn người kia sau này gây phiền phức cho cô.
Anh ta hiện tại muốn gì?
Triệu Cảnh Hàng thấy Thẩm Thu không nhúc nhích, đứng lên.
Anh nhìn mặt cô đã giảm sưng tấy, mỉm cười: "Không trả thù sao? Phải cho người ta biết, dám động vào người của tôi mà không được tôi cho phép thì phải trả giá, nếu không cô sẽ bị đánh cho thê thảm."
Khi nói lời cuối cùng này, liền nhìn đến Lý Tử Tấn.
Sắc mặt mọi người kinh ngạc, chuyện xảy ra ở phòng 802 ngày đó bọn họ có nghe qua, cũng biết Lý Tử Tấn có thể là chọc tới Triệu Cảnh Hàng.
Nhưng hôm nay lại thấy Lý Tử Tấn chơi mạt chược ở đây, đều nghĩ là mọi việc đã trôi qua.
Không ngờ là.. không phải.
Thẩm Thu không muốn diễn kịch cùng Triệu Cảnh Hàng, nói: "Thương tích tôi đánh bọn họ vẫn còn, trả thù thì không cần, tôi hy vọng về sau không nhìn thấy bọn họ nữa."
"Sẽ không sẽ không, về sau tuyệt đối không để Thẩm tiểu thư nhìn thấy chúng tôi!" Bốn người đàn ông kia bị dọa ngốc, một người trực tiếp quỳ xuống: "Thẩm tiểu thư, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Tôi không dám nữa, thật sự xin lỗi! Tôi.. A!"
Đang yên lặng không nói chuyện, Triệu Cảnh Hàng bỗng nhiên đạp chân qua, đá thật sự mạnh, người kia bị nện vào tường, phát ra âm thanh rất lớn.
Cả phòng không một tiếng động.
Triệu Cảnh Hàng mặt không cảm xúc, rũ mắt nhìn bọn họ, như nhìn một đám rác rưởi.
"Tôi kêu cậu nói chuyện sao?"