Cô Vệ Sĩ Ngắn Hạn

Chương 16: Lạnh




Edit:Ryon

Trời vào thu, nhiệt độ đã giảm xuống trên diện rộng.

Thẩm Thu mặc áo sơ mi và một cái áo khoác nữ, là trang phục tiêu chuẩn của vệ sĩ, vốn dĩ không quá nặng nhưng bị nước mưa thấm vào dính ướt cả người, áo khoác lại nặng thêm mấy cân.

Mưa càng ngày càng lớn, hạt mưa như đá cuội tạt vào mặt cô, rất đau, rất lạnh.

Một bước thôi.

Chỉ cách mái che hành lang một chút thôi.

Chỉ cần đi vào một chút, cô sẽ không bị mưa xối, càng không cần lạnh run ở chỗ này, nhưng cô trước sau cũng không nhấc chân.

Thế giới này, có nhiều thứ "quan trọng" cô không để vào mắt, mà bọn nhóc ở viện phúc lợi là một ngoại lệ.

Từ đáy lòng cô không muốn khuất phục Triệu Cảnh Hàng, nhưng ngoài mặt, cô cần phải cúi đầu trước anh.

Thẩm Thu, chỉ là chịu một trận mưa.

Mọi chuyện qua đi, những thứ quan trọng của cô vẫn còn ở đó, vậy là được rồi.

Phục vụ vẫn tới lui trên hành lang, đất ở bồn hoa hơi thấp nên đã ngập một ít nước mưa.

Bọn họ nhìn Thẩm Thu hoàn toàn ướt đẫm ngoài đó, thở dài: "Aiz... có thể đem ô ra đó hay không?

"Cậu điên à? Muốn đưa thì cậu làm đi! Tôi không dám!"

"Chỉ là một cô gái... Bị ướt lâu như thế, cô ấy hình như đứng không vững..."

"Nhưng mà cô ấy đắc tội người kia..."

Hai người phục vụ thì thầm nói nhỏ, không nhắc tên người, nhưng trong lòng đều biết rõ. Thế là, giọng nói người lúc đầu muốn đưa ô cũng nhỏ dần xuống...

Vì chén cơm manh áo, không dám đi làm anh hùng.

Trên cửa sổ toà nhà gần đó, có một người đàn ông im lặng đứng yên, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng.

"Triệu Cảnh Hàng sẽ để cô ấy ngã xuống đi? Cậu ta sẽ không lấy mạng cô ấy chứ?" Người đàn ông trung niên bên cạnh nói.

Người nọ không trả lời, chỉ nhìn bóng dáng trong mưa kia.

"Thiếu gia! Cậu xem, chúng ta có nên..."

"Không cần." Người nọ xoay người: "Đi thôi."

"Nhưng cô ấy..."

"Với tính tình của Triệu Cảnh Hàng, nếu ông can thiệp vào, cô ấy sẽ càng thảm hại hơn."

......

Một bên khác, tầng hầm của biệt thự.

Năm đó Doãn Hưng Trình coi trọng trang viên này, phần lớn là bị chỗ ngầm này hấp dẫn.

Diện tích nơi đây rất lớn, đông ấm hạ mát, được anh ta cải tạo thành chỗ giải trí riêng biệt, quầy bar, kệ chứa rượu, màn hình chiếu phim... Trên trần nhà thủy tinh đầy sao, khi tắt đèn giống như đứng dưới cả một bầu trời đêm, ngẩng đầu lên là có thể thấy thiên hà rực rỡ.

Lúc này, những người chưa rời khỏi bữa tiệc liền tụ tập lại đây, uống rượu nghe nhạc, ca hát vui đùa, tham gia trò chơi, đều ngợp trong vàng son, đẹp đẽ hào nhoáng.

Cạnh quầy rượu, bartender đẩy cho Triệu Cảnh Hàng một ly rượu.

Bữa tiệc đêm nay, Triệu Cảnh Hàng căn bản không uống rượu, nhưng sau khi đến đây lại uống không ít.

Chủ yếu là tức giận, một ngày vui như thế lại bị một tiểu vệ sĩ làm bực bội, khó chịu lại vô cùng khó chịu.

"Cậu ở chỗ này uống rượu lâu rồi, tới đây, ca hát đi!" Doãn Hưng Trình đi lại kéo Triệu Cảnh Hàng.

Triệu Cảnh Hàng ngồi im: "Cậu tự chơi đi!"

Doãn Hưng Trình: "Không có cậu rất nhàm chán! Đi thôi! Bên kia đều háo hức nhìn cậu đó!"

Triệu Cảnh Hàng và Doãn Hưng Trình là bạn học từ nhỏ, ở một phạm vi nào đó, anh sẽ cho Doãn Hưng Trình một chút mặt mũi.

Hôm nay là Doãn Hưng Trình mời, cậu ta lại nói như thế, Triệu Cảnh Hàng đành phải đứng lên đi qua.

Có nhiều người đang ngồi ca hát ở đó, tuấn nam mỹ nữ, hình ảnh thật bắt mắt.

Sau khi Triệu Cảnh Hàng ngồi xuống, Doãn Hưng Trình liền bảo một cô gái xinh đẹp đến rót rượu, cô gái kia đã chờ từ sớm, lập tức ngồi xuống bên cạnh Triệu Cảnh Hàng.

"Cảnh Hàng tới rồi! Cậu chọn bài hát đi." Người gần đó vui mừng đưa microphone qua.

Triệu Cảnh Hàng đẩy microphone cho người bên cạnh, thản nhiên nói: "Tôi hát có gì hay ho, cô hát đi."

Cô gái nghe thấy hai mắt sáng ngời: "Được thôi! Anh muốn nghe bài gì?"

Giọng điệu Triệu Cảnh Hàng lạnh nhạt, không kiên nhẫn: "Hát được cái gì thì hát!"

Cô gái: "Tôi hát được rất nhiều thể loại∼"

Doãn Hưng Trình: "Cảnh Hàng! Cậu chọn hay thật! Cô ấy là ca sĩ, rất lợi hại."

Cô gái cười nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm Triệu Cảnh Hàng: "Cũng không có gì...... Vậy thì, tôi sẽ tùy tiện hát một bài."

Doãn Hưng Trình: "Được rồi, hát một bài tình ca đi, anh Cảnh Hàng chúng tôi rất thích nghe tình ca."

"Có thể nha!"

Triệu Cảnh Hàng nghe vậy liếc nhìn Doãn Hưng Trình, có ý ghét bỏ.

Doãn Hưng Trình nhướng mày đáp lại, là sợ náo nhiệt không lớn mà.

"Tên khốn Lý Tử Tấn không ở đây, cậu muốn làm khán giả nhiệt tình đúng không?" Triệu Cảnh Hàng nói.

Doãn Hưng Trình: "Hôm nay ở chỗ tôi, tôi không thể làm cậu vui vẻ hả?"

Triệu Cảnh Hàng: "Cậu ta đâu? Sao không thấy ở đây?"

"Chắc là sợ cậu rồi, từ sau lần trước, mỗi lần thấy cậu đều đi đường vòng." Doãn Hưng Trình nói: "Chẳng qua vừa rồi nói rất êm tai, cậu ta nói bên ngoài mưa to nên sẽ đến đây đưa mọi người về nhà."

Doãn Hưng Trình lời nói mập mờ: "Uống nhiều rượu như vậy, còn đưa về nhà, tôi xem là đưa về nhà cậu ta đi."

"Trời mưa?" Triệu Cảnh Hàng nhíu mày.

Doãn Hưng Trình: "Ừ, mưa, làm sao?"

Phía dưới tầng ngầm xa hoa lãng phí cách biệt với thế giới bên ngoài, bao gồm cả thời tiết.

Triệu Cảnh Hàng đột nhiên đứng dậy, gì cũng không nói, lập tức đi đến thang máy.

"Này... Cảnh Hàng..."

Doãn Hưng Trình kinh ngạc nhìn hướng anh rời đi, cô gái vừa mới hát kia cũng ngây ngẩn cả người: "Sao lại đi rồi?"

Doãn Hưng Trình kì quái nói: "Cũng không biết đi đâu nữa!"

- -----

Triệu Cảnh Hàng bước ra từ thang máy, liền nghe thấy bên ngoài mưa như trút nước.

Anh đi nhanh hai bước, nhưng nghĩ ra gì đó, nên bước chậm lại.

Thẩm Thu không để ai trong mắt kia, làm sao sẽ để lời nói của anh ở trong lòng. Lúc bình thường còn dám lấy ba anh ra uy hiếp, thì có thể ngoan ngoãn đứng đó chịu mưa sao?

Đoán chừng, thậm chí còn chưa đứng, đã sớm tìm chỗ ngồi xuống rồi.

Triệu Cảnh Hàng mím chặt môi, có chút buồn bực.

Cũng không biết là tức tiểu vệ sĩ kia không nghe lời, hay là tức bản thân anh, lúc nghe trời mưa lại đi tìm cô để chịu ngột ngạt.

Khi đến hàng lang hoa viên, có hai người phục vụ đi tới, sau khi thấy anh liền cẩn thận lui sang một bên. Truyện được đăng tại dembuonvn, edit by ryon

Cũng ngay lúc bọn họ tránh sang, Triệu Cảnh Hàng thấy được thân hình đứng ngoài trời gần đó.

Nước mưa không ngừng rơi xuống, mái che hàng lang như treo rèm ngọc. Người ngoài rèm thì ướt đẫm, hơi cúi đầu, cả người như hoà tan vào mưa gió.

Góc độ này anh không nhìn thấy biểu tình của cô, đột nhiên cảm thấy cô tựa như trang giấy, chỉ cần một cơn gió đi qua, cô liền bị thổi bay.

Triệu Cảnh Hàng sửng sốt, lửa giận trong lòng dâng lên.

Anh bước nhanh qua, dừng lại phía trong màn mưa, lạnh mặt nhìn Thẩm Thu: "Sao trước giờ không thấy cô nghe lời như thế?"

Có lẽ là cuối cùng cũng nghe được âm thanh, cô có chút chậm chạp ngẩng đầu lên.

Gương mặt không trang điểm bị nước mưa tẩy rửa, mắt thường có thể thấy đã tái nhợt đi nhiều.

Nhưng đôi mắt kia vẫn như cũ sắc bén lạnh lùng, lúc lướt nhìn trong mưa, mơ hồ lại đi vào lòng người.

Ngực Triệu Cảnh Hàng nặng nề nhảy lên, nắm chặt tay.

"Kết thúc sao?" Tiếng cô khàn khàn, nhưng đủ để anh nghe rõ.

Triệu Cảnh Hàng híp mắt: "Cái gì?"

"Kết thúc trừng phạt sao?"

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàng lạnh hơn nửa phần.

Thẩm Thu thấy anh ta không nói chuyện, tinh thần buông lỏng. Cô nghĩ, có nghĩa là kết thúc rồi.

Nhưng sau khi cả người giải thoát tinh thần, cảm giác mệt mỏi cùng thống khổ từng lớp từng lớp lần lượt bị kéo ra, cô cố gắng vực lên tinh thần, nhưng vừa đi được nửa bước, mắt tối sầm lại, cả người vô lực ngã về phía trước...

"Triệu tiên sinh!"

Hai người phục vụ còn chưa rời đi, thấy cô gái đứng dưới mưa kia ngã xuống, cũng nhìn thấy, Triệu Cảnh Hàng chạy ra khỏi hành lang, đem người từ dưới đất ôm lên.

Triệu Cảnh Hàng là khách quý của ông chủ Doãn Hưng Trình, nên bọn họ không dám chậm trễ, chạy nhanh tới đó.

Triệu Cảnh Hàng ôm Thẩm Thu đi tới hành lang, trong thời gian ngắn, anh cũng bị ướt nước mưa.

"Anh cần giúp đỡ gì không?" Người phục vụ nói.

Triệu Cảnh Hàng đen mặt nhìn thoáng qua: "Trời mưa sao không đưa ô?"

Người phục vụ sửng sốt: "Hả?"

Triệu Cảnh Hàng: "Điếc hay mù?"

Hai người phục vụ nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu lời nói của Triệu Cảnh Hàng.

Đây là đại thiếu gia đang trách bọn họ, trời mưa mà không đưa ô cho cô gái này... Nhưng mà, để cô ấy đứng phạt không cho vào, chẳng phải là anh ta sao!

Dựa theo tác phong ngày xưa của Triệu đại thiếu gia, bọn họ làm sao dám quản nha.

"A... này... cái này......"

Triệu Cảnh Hàng không kiên nhẫn nghe bọn họ ấp úng, ngắt lời nói: "Dẫn tôi đến phòng ngủ nào sạch sẽ, rồi tìm quần áo mang tới."

"Vâng!" Người phục vụ nói: "Mời anh theo tôi bên này!"

Người phục vụ đi về phía trước, Triệu Cảnh Hàng ôm Thẩm Thu trong ngực, đi theo sau.

Cùng lúc đó, ở hành lang bên kia, Triệu Tu Diên đang đứng ở lối ra, ánh mắt xa xăm nhìn bóng dáng vội vàng rời đi kia.

"Đây là...... Tự mình tới đem người ôm đi?" Người đàn ông trung niên sau lưng Triệu Tu Diên ngạc nhiên nói.

Triệu Tu Diên im lặng, trong mắt có chút kinh ngạc.

"Thiếu gia! Triệu Cảnh Hàng sẽ không coi trọng cô ấy đi?"

"Đi thôi."

"Vậy bọn họ......"

Triệu Tu Diên không dừng lại, cũng không nói gì, quay đầu đi về phía vừa mới đến.

- ----

Phục vụ đưa Triệu Cảnh Hàng lên tầng hai, nơi này là phòng dành cho khách, Doãn Hưng Trình đã sớm kêu người chuẩn bị phòng để khách uống say lên đây nghỉ ngơi.

Phục vụ dẫn người tới, liền xoay người đi tìm quần áo.

Triệu Cảnh Hàng ôm Thẩm Thu đi vào, trực tiếp đặt người lên giường.

"Lạnh......" Lúc nãy ôm cô trong lòng ngực, anh đã cảm giác được cô đang run, bây giờ nằm trên giường, lại càng run lợi hại hơn.

Triệu Cảnh Hàng tăng nhiệt độ phòng, ngồi xuống mép giường.

"Lúc nên nghe lời thì không nghe, lúc không nên nghe thì nghe lời hơn ai hết."

"Tôi lạnh......" Thẩm Thu đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thấp giọng nói ra cảm giác của bản thân.

"Đồ ngốc, bị ướt lâu như vậy, cô không lạnh thì ai lạnh." Triệu Cảnh Hàng thấy cô ngày càng run nhiều hơn, kéo người lại gần mình, nhanh chóng cởi áo khoác cô ra, ném xuống đất.

Tiếp theo, duỗi tay tháo nút áo sơ mi của cô.

Nhưng vừa tháo được một nút thì dừng lại.

Bên trong áo khoác là sơ mi trắng, sau khi bị ngâm nước, áo sơ mi gần như nhìn xuyên thấu.

Cả người cô mềm yếu không xương dựa vào anh, đường cong mềm mại, áo lót nửa ẩn nửa hiện, bên trong cổ áo lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mịn màng còn vương lại chút nước, mang theo cảm giác kì quái quyến rũ mê người.

Khoé môi Triệu Cảnh Hàng từ từ mím lại, trầm mặc một lát, đem người ném về giường.