Edit: Ryon
"Xin chào quý khách! Máy bay đã đáp xuống sân bay Đình Kiều, nhiệt độ bên ngoài là 35°C..."
Thông báo vang lên, chấn động khi máy bay đáp xuống mặt đất qua đi, từ từ vững vàng trở lại.
Thiết bị thông tin phát lại liên tục, trong cabin truyền ra âm thanh tin tức.
Thẩm Thu đeo tai nghe, ghi nhớ lời nói của đồng nghiệp ở sảnh chờ sân bay: "Hôm nay bên ngoài sân bay tụ tập rất nhiều phóng viên, đưa Trần tiểu thư đi cửa khu VIP."
Thẩm Thu nhìn cô gái bên cạnh che trùm kín mít không thấy mặt, nói nhỏ: "Đã nghe."
Lúc này ở bên kia, một cô gái hơi mập mạp vừa tháo đai an toàn đi tới: "Đừng xem di động nữa, lần này trở về cô không cần tự ý trả lời trên Weibo, tài khoản công ty sẽ xử lý, có nghe hay không?"
Cô gái trùm kín mít khó chịu lên tiếng: "......À."
"Hiện tại sân bay đều là phóng viên, lát nữa trực tiếp lên xe, cái gì cũng đừng nói."
"Chị Đan, em biết rồi."
Người võ trang chỉnh tề ấy là Trần Thi Kỳ, là một diễn viên, không tính nổi tiếng, nhưng gần đây nhận một bộ phim đang hot, tiền đồ rất mở rộng.
Cô ấy là thân chủ của Thẩm Thu.
Mà cô gái hơi béo kia là người đại diện của Trần Thi Kỳ.
Người quản lí sắc mặt âm trầm là vì hôm qua, Trần Thi Kỳ bị lộ ra tin tức cùng doanh nhân giàu có ở Đế Đô vào khách sạn, mà người này là đàn ông đã có vợ, mấy giờ trước, vợ người ta còn xuất hiện trên Weibo chửi ầm lên.
Việc này đối với sự nghiệp đang lên của Trần Thi Kỳ là một cú đánh nghiêm trọng, trên mạng mắng chửi đủ đều, công ty cùng người đại diện gấp đến nỗi phải phát vài cái thông tin làm sáng tỏ.
Không đoán cũng biết, đại khái sẽ nói bọn họ "Chỉ là bạn bè", "Không có việc này", "Hai người là trong sạch".....
Nhưng, Thẩm Thu biết ảnh chụp kia là thật, bởi vì ngày đó, chính cô đã tiếp đón người doanh nhân kia dưới lầu khách sạn, sau khi đưa vào phòng, người đàn ông trung niên đó đã ở trong phòng Trần Thi Kỳ một giờ liền.
Cho nên thân chủ cô bị mắng không oan chút nào, nhưng cái này không liên quan tới cô, làm vệ sĩ tư nhân, cô chỉ cần đảm bảo an toàn cho khách hàng là được.
Việc riêng của người ta, cô cũng không có quyền can thiệp.
Sau khi xuống máy bay, Thẩm Thu đưa Trần Thi Kì đi lối VIP rồi lên xe.
Trời sắp mưa, ngoài cửa sổ mây đen bao phủ nửa đường chân trời. Sau khi lái khỏi sân bay, bên trong xe không khí càng xuống thấp.
Thẩm Thu nhìn kính chiếu hậu, Trần Thi Kỳ cũng chưa tháo kính râm và khẩu trang, đamg nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Chị Đan, thông báo có thể làm sáng tỏ được không?" Trần Thi Kỳ đột nhiên mở miệng.
Chị Đan đang phát tin tức trên di động nói: "Còn cần xác định bước cuối cùng."
Trần Thi Kỳ nhíu mày, có chút nóng nảy: "Tốc độ có thể nhanh hơn một chút? Các người có biết hiện tại trên mạng em bị mắng như thế nào không? Em phải nhanh làm sáng tỏ, không thể để người khác biết......"
"Người khác biết? Cô còn sợ ai biết?" Chị Đan đánh gãy lời cô ta, trên mặt trào phúng: "Không phải sợ người kia biết đi?"
Lời nói Trần Thi Kỳ cứng lại.
Chị Đan cạn lời, nhìn cô ta: "Hơn hai tháng không liên lạc, cô cũng bò lên giường người khác, còn nghĩ tới người kia? Cô đây là không rõ vị trí chính mình, diễn quá sâu rồi đấy."
Trần Thi Kỳ sắc mặt trắng bệch: "Em không bò lên giường người khác! Em... em cùng lão già kia căn bản không có gì... một lúc là em đã đuổi ông ta đi rồi!"
Chị Đan: "Cô nói không thì không có cái gì? Người khác có thể tin hai người đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm?"
Trần Thi Kỳ biết không ai tin.
Lời cô nói là thật, cô là người có dã tâm, vì tài nguyên sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng ngày đó...... cái gì cô cũng chưa làm, thì đã đem người tiễn đi.
Bởi vì cô hối hận, nhìn thấy bộ dáng bụng phệ của tên đó, mặt đầy dầu mỡ, đột nhiên hối hận vô cùng!
Cùng người kia đối lập với nhau, quả thực là thiên đường so với mười tám tầng địa ngục.
"Cô dựa vào người kia lấy tài nguyên cũng nổi tiếng, còn không thoả mãn?" Chị Đan nói chuyện không chút khách khí: "Da mặt cô cũng dày lắm, được như ý muốn mà còn lòng tham không đáy, mơ ước tâm của người ta? Loại người cao cao tại thượng này, cô cho rằng cô là cái gì của anh ta?"
"Chính là..."
"Đừng chính là... Tối nay cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng có làm cái gì."
......
Xe tiến vào thành phố, vẻ mặt tài xế bình tĩnh không quan tâm.
Thẩm Thu cũng vậy, cô cùng họ có hiệp định bảo mật nghiêm ngặt, chỉ nghe không nói.
- -----
Sau khi đưa Trần Thi Kỳ về nhà, chị Đan liền rời khỏi, Thẩm Thu đem hành lý lên phòng cô ta, chuẩn bị rời đi.
"Trần tiểu thư, không việc gì thì tôi về trước."
"Chờ đã." Trần Thi Kỳ tháo khẩu trang cùng kính râm, hôm nay cô ta không trang điểm, gương mặt sạch sẽ, chỉ có một cái mụn nhỏ mọc trên trán.
"Có việc gì sao?"
Trên mặt Trần Thi Kỳ hỗn loạn không cam lòng cùng thấp thỏm, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Cô đừng đi, chờ tôi trang điểm chút, cùng tôi đến một nơi."
Hơn nửa đêm còn muốn đi đâu......
Thẩm Thu trong lòng thở dài.
Nhưng không có biện pháp, hợp đồng có quy định, thân chủ có nhu cầu, cô phải đi theo, dù không có việc nghiêm trọng cũng phải đi.
"Trần tiểu thư, tình hình hiện tại của cô không thích hợp đến nơi có nhiều người, cô muốn đi?"
Xe Trần Thi Kỳ chạy trên đường, Thẩm Thu nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, một giây trước sắc mặt còn chán chường, giây sau đã trang điểm chỉnh tề thành bộ dáng cô gái tràn đầy cảnh xuân phơi phới, vì trách nhiệm nghề nghiệp nên cô hỏi một câu.
Trần Thi Kỳ bướng bỉnh nói: "Tôi muốn đi...... Chuyện kia, tôi muốn giải thích một chút với anh ấy......"
Thẩm Thu hiểu ra, cô ta nói "anh ấy" kia, chính là người đàn ông mà chị Đan nhắc đến.
Được thôi... Nếu thân chủ kiên trì muốn đi, người "lấy tiền làm việc" cô đây tự nhiên sẽ đáp ứng.
Nửa giờ sau, Thẩm Thu đưa người tới quán bar Ánh Sao.
Lúc trước Thẩm Thu đã tới đây, là nơi dành cho các nhân vật nổi tiếng, xa hoa lãng phí, sống mơ mơ màng màng, chỗ nào cũng tràn ngập hương vị tiền bạc.
Tới cửa, Trần Thi Kỳ đưa ra thẻ hội viên của mình, đi vào. Thẩm Thu theo sau một khoảng, thấy cô ta quen thuộc hướng bên trong đi đến.
Cuối cùng, cô ta dừng lại ở một phòng bao, đẩy cửa đi vào.
Thẩm Thu từng theo thân chủ tới nơi này, những người ở đây thường chơi đùa thoải mái, mùi thuốc lá, mùi phụ nữ, mùi dục vọng tràn lan.
Nhưng đi vào phòng này lại không có chướng khí mù mịt như trong tưởng tượng, tương phản nhau a, trong không khí thoang thoảng mùi rượu sang trọng cùng mùi hương mát mẻ của người khác, thật thoải mái.
Quầy bar cách đó không xa, có một người phụ nữ mặc sườn xám đi lên hát khúc trữ tình bằng tiếng Quảng Đông, rất có phong vị quyến rũ.
Phía bên trong, ngồi mấy người đàn ông cùng phụ nữ đang chơi bài, đèn không quá tối, có thể thấy rõ.
"Tôi còn nói là ai đến? Đây không phải là đại minh tinh sao?" Nam nhân áo trắng đối diện cửa thấy người đến, ý cười không ngớt phất phất tay.
Lời này vừa ra, hầu hết mọi người đều nhìn lại đây.
"Mọi người, đã lâu không thấy!"
Trần Thi Kỳ được xem như nghệ sĩ đang nổi, lúc bên ngoài vênh váo tự đắc, cơ bản không để người khác vào mắt. Thẩm Thu làm vệ sĩ đã hai tháng, lần đầu tiên thấy được biểu tình này của cô ta.
Cẩn thận, mang theo chút ngoan ngoãn lấy lòng.
"Đã lâu không gặp! Cảnh Hàng... tới tìm cậu kìa." Nam nhân áo trắng trêu đùa, nhìn về người đàn ông bên trái.
Trên đường đi, Thẩm Thu âm thầm nghi hoặc, Trần Thi Kỳ vì muốn nổi tiếng nên bước vào vũng nước đục này, rõ ràng biết bản thân muốn gì, lại là người không có lương tâm, thế nhưng sẽ vì một người đàn ông mà mất trí.
Hiện tại, nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của người đàn ông, trong lòng Thẩm Thu tự nhiên nói một tiếng, khó trách.
Khuôn mặt như ngọc, đôi mắt đào hoa, bộ dạng lớn lên thật sạch sẽ, cũng thật đẹp trai.
Không phải dạng nội liễm tuấn dật*, mà là loại liếc mắt một cái, khiến người ta không dời được ánh mắt.
*Nội liễm tuấn dật: vẻ đẹp với những đường nét không quá sắc sảo, góc cạnh nhưng càng nhìn càng cuốn hút, có thể hiểu là đẹp trai nam tính.
Vừa rồi, người khác đều nhìn lại đây, nhưng ánh mắt anh ta vẫn đặt trên lá bài trong tay mình.
Hiện tại bị bạn bè gọi một câu, mới chậm rì nhìn lại.
Liếc mắt thoáng qua, lại nhìn về bài chính mình: "Đến ai?"
Phảng phất không thấy người tới, hoặc là thấy được, nhưng không để trong lòng.
Thẩm Thu nấp một bên, tinh mắt mắt thấy cả người Trần Thi Kỳ đều cứng lại.
"Đến tôi đến tôi, đối câu*."
"Đối cái gì câu, đánh phá bài à?"
*Đối câu: hình như là một dạng trong bài câu cá, editor tìm mà không thấy.
"Cậu có ý gì? Tôi còn không thể đánh như này. Tôi nói cho biết, hôm nay cậu thua chắc."
......
Triệu Cảnh Hàng không phản ứng, mọi người sẽ không để mắt lại đây.
Trần Thi Kỳ thấy vậy, càng hoảng loạn.
Vì vậy, cô ta đến bên cạnh Triệu Cảnh Hàng, mở miệng giải thích: "Cảnh Hàng, anh có phải đang tức giận... Anh đừng nóng, những cái trên mạng đều là tin vịt, thật đó. Hai tháng nay, em vẫn luôn đóng phim ở bên ngoài, người kia chỉ là bạn của em......"
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô một cái, có chút không hiểu.
Trần Thi Kỳ hồn nhiên chưa phát hiện, ngoan ngoãn đứng, tiếp tục nói: "Em thề, ông ta không thích em, em cũng không thích hắn...... Em chỉ thích anh."
"Hả?" Triệu Cảnh Hàng tùy tay ném bài ra, thực vui vẻ: "Không phải cho cô tiền rồi sao? Thế nào, đang thiếu tiền hay thiếu tài nguyên?"
Theo nhu cầu, gặp nhau vui vẻ, chia tay hoà bình, nguyên tắc này Trần Thi Kỳ chẳng lẽ không hiểu.
Lúc đầu, cô ta đã chấp nhận sự thật mình cùng Triệu Cảnh Hàng đã tách ra, nhưng càng về sau lại không thấy vậy.
Chính cô biết cảm giác ở bên anh tốt như thế nào, có tiền bạc, danh vọng, còn có sự kính sợ của người khác...Người bình thường căn bản không cho được.
"Không phải tiền, em chỉ nhớ anh, em không nghĩ chia tay......"
"Ai nha, diễn viên có khác, thật là biết diễn." Một tên nhị thế tổ* mang theo bạn gái bên cạnh cười nói, "Không biết trên mạng nói Trần tiểu thư đi theo tên phú hào kia, miệng có ngọt như thế không?"
*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Trần Thi Kỳ quay đầu căm tức nhìn: "Anh nói hươu nói vượn* cái gì!"
*Nói hươu nói vượn: nói chuyện khoác lác, không đúng sự thật.
Cô bạn gái kia nũng nịu co rúc vào người bên cạnh, bộ dáng kinh hách: "Làm gì hung dữ thế! Các người không phải vào khách sạn làm việc sao? Tôi có xem tin tức, lại không nói bậy... A...!"
Chưa dứt lời, đã bị rượu tạt vào mặt.
Lúc Trần Thi Kỳ ở cùng Triệu Cảnh Hàng, đã dưỡng thành tính tình, không chấp nhận người phụ nữ khác trước mặt mình nói lời quái gở.
Cho nên tạt ly rượu này, không nương tay chút nào.
"Cô bị bệnh à?" Sau vài giây phản ứng, cô gái kia đứng lên, tùy tay lấy một bình rượu ném qua.
Bình rượu trong không khí vẽ ra một độ cung ngắn ngủi, vốn dĩ sẽ bay thẳng vào Trần Thi Kỳ!
Nhưng mà thời điểm rơi xuống, bình rượu đột nhiên bị người triệt để đẩy ra, ném đi hướng khác.
Trần Thi Kỳ bị kéo đi, không tổn thương gì. Mà bình rượu kia bị quăng xuống mặt đất thảm thiết, chia năm xẻ bảy, rượu bắn tung toé!
Mọi việc xảy ra trong chớp nhoáng.
Thẩm Thu đem Trần Thi Kỳ kéo ra phía sau, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Còn tốt...... Thiếu chút nữa cô nghĩ mình sẽ không còn tiền thưởng.
Sau khi xác định Trần Thi Kỳ không có việc gì, Thẩm Thu ý thức được xung quanh quá mức yên tĩnh.
Lặng ngắt như tờ, giống như tim mọi người đều bay ra khỏi cổ họng.
Thẩm Thu buông lỏng cánh tay Trần Thi Kỳ, ngước mắt nhìn qua...
Lúc nhìn đến, ngực cô nhảy một cái, có dự cảm không tốt.
Bởi vì bình rượu kia rơi ở bên chân Triệu Cảnh Hàng, chân anh ta hoàn toàn bị rượu bắn vào.
Chất lỏng màu đỏ thấm vào ống quần, cùng với mặt anh ta giống nhau như đúc, đen hoàn toàn.
"......"
"Muốn chết?"
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô nghe được âm thanh người đàn ông kia, lạnh như băng muốn đòi mạng.