5 phút sau, cô đã ngồi bên bàn cơm nhà Trác Yến Thừa, còn Trác Yến Thừa đang dẫn Lý Nhiễm đi thăm quan nhà của anh.
Trác Yến Thừa cũng biết cách hưởng thụ. Chỗ này của anh hai tầng trên dưới đều thông với nhau, tổng thể giống một căn biệt thự.
Qua một lúc sau, Lý Nhiễm từ trên tầng chạy xuống ngồi bên cạnh cô: "Cười một cái xem nào Tinh Tinh, cậu không đến thì sao mình lại không biết xấu hổ mà đến chứ?"
Cô nâng mắt nhìn Trác Yến Thừa đang ngồi xuống đối diện rồi cười lạnh một tiếng: "Đây là nhà bạn tốt của cậu, cậu cần gì phải xấu hổ?"
Lý Nhiễm khoác chặt cánh tay cô: "Đừng giận nữa mà Tinh Tinh, Yến Thừa người ta tốt như vậy, sau này cậu cũng không cần tự mình nấu cơm nữa, phải không Yến Thừa?"
Trác Yến Thừa cười nhìn cô: "Anh thì tình nguyện làm cơm rồi, chỉ là không biết người nào đó có nể mặt hay không đây."
Lý Nhiễm liên tục gật đầu: "Nể chứ nể chứ, không nể mới là đồ ngốc."
"...."
Hai người kẻ xướng người họa xong chưa?
Có điều, nếu đã đến rồi, vậy thì cứ ăn thôi.
Cô cầm dao nĩa lên, cắt một miếng thịt bò bít tết đưa vào miệng, miếng thịt tươi mềm, hương vị thấm đậm như đang tan trong miệng...
"Trời đất ơi! Đây là món bò bít tết ngon nhất mà mình từng ăn đó, miếng thịt bò này chắc không rẻ đúng chứ? Về sau phải thường xuyên đến đây ăn chực mới được!"
Rõ ràng là Lý Nhiễm nói, nhưng Trác Yến Thừa lại cứ nhìn cô: "Hoan nghênh ghé thăm."
"...."
Anh ta đúng là không được bình thường.
Ăn xong cô lập tức kéo Lý Nhiễm đi.
Cô đóng cửa lại, mông vừa đặt xuống sô pha, khoanh hai tay không vui trừng Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm chột dạ cười nói: "Đừng như vậy....mình cũng vì cậu thôi mà....cậu vốn dĩ thích Trác Yến Thừa, giờ còn trở thành hàng xóm của nhau rồi, còn không nhân cơ hội này tóm lấy anh ta?"
Cô chỉ ra cửa: "Cậu đi đi."
Lý Nhiễm cười hi hi: "Cậu lẽ nào thật sự đối với anh ta một chút cảm giác cũng không còn nữa rồi?"
Cô hít sâu một hơi, thiết diện vô tư nói: "Không có."
Khuôn mặt Lý Nhiễm chặt lại: "Vì sao chứ? Trác Yến Thừa không đẹp trai sao? Hay không có tiền?"
Cô quay đầu, mặt không biểu tình nhìn cô nàng: "Không có chính là không có."
Nói xong cô liền đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, dư quang lại không cẩn thận quét đến màn hình điện của Lý Nhiễm.
Đợi chút!
Cô lập tức xoay người trở về, vươn tay cướp lấy điện thoại của cô nàng: "Vừa nãy cậu gọi điện với ai? Cậu nói chuyện với mình mà còn gọi điện thoại?"
"Không có không có." Lý Nhiễm tránh khỏi sự 'cướp đoạt' của cô: "Mình đi vệ sinh chút."
Không có à?
Lẽ nào do cô hoa mắt?
Nhưng cô xác thực vừa rồi nhìn thấy trong điện thoại của Lý Nhiễm là chế độ cuộc gọi mà.
.........
Đến tối Lý Nhiễm muốn ở lại, lúc ngày thứ hai cô thức dậy, cô nàng vẫn còn đang ngủ.
Tối qua chắc chắn lại thức đêm viết truyện.
Cô để lại một phần bữa sáng cho cô nàng rồi đi làm.
Vừa ra ngoài thì gặp Trác Yến Thừa.
Anh sao như âm hồn bất tán thế?
Cô cũng không để ý đến anh, bước vào thang máy.
Trác Yến Thừa nhẹ cười một tiếng, theo vào trong, ấn nút thang máy.
Trong lúc thang máy đi xuống, bên trong một mảnh tĩnh lặng. Trác yến Thừa mở miệng đánh vỡ bầu không khí an tĩnh này: "Buổi sáng tốt lành, Tiểu Tinh Tinh."
Tinh Tinh thì cứ gọi Tinh Tinh đi, anh cứ phải thêm chữ 'tiểu' làm gì, cô bây giờ đã không còn nhỏ nữa, được chưa hả?
Cô 'Ừ' một tiếng, nhìn chằm chằm con số bên trên thang máy.
Trác Yến Thừa bước tới trước mặt chắn tầm nhìn của cô.
"Anh làm gì đấy?"
Trác Yến Thừa đột nhiên cong mình tiến sát lại, hố hấp cô bỗng đình trệ, theo bản năng lùi về sau một bước.
"Anh....định làm gì?"
Trác Yến Thừa mi tâm nhẹ nhàng cau lại: "Anh đang nhìn xem....Tiểu Tinh Tinh tại sao đột nhiên lại ghét anh như vậy."