Có Truyện Ngắn Nào Vừa Nhẹ Nhàng Vừa Ngọt Ngào Không?

Chương 12




Giám đốc của cô thích cô.

Đây là lí do duy nhất cô nghĩ đến khi anh ta không để cô quay đoạn kịch kia. Nếu không anh luôn hỏi cảnh thân mật cảnh thân mật làm gì, còn muốn cô đem những cảnh thân mật xóa đi.

"Giám đốc, đoạn phim ngắn này có cảnh thân mật nào đâu? Nhiều nhất cũng chỉ bao một cái mà thôi."

Thẩm Hạ Dương nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ôm một cái cũng không được a."

"........"

Cô gần như có thể khẳng định được rồi, nhưng cô vẫn uyển chuyển hỏi anh: "Nam chính thực sự không thích tôi sao?"

Thẩm Hạ Dương vội phủ nhận: "Tất nhiên không phải."

"Vậy thì là anh thích tôi."

"Khụ khụ!"

Thẩm Hạ Dương lớn tiếng ho khan.

Mặt anh ta bị ép tới mức đỏ bừng, xua xua tay, gian nan mở miệng: "Đừng nói lung tung, Tinh Tinh, trừ khi cô muốn hại chết tôi."



Cô lại càng mông lung.

Thẩm Hạ Dương ho khan một lúc rốt cuộc cũng ổn định lại: "Vậy cô cứ đem những phân cảnh thân mật đó xóa đi, tôi sẽ lại....lại đi hỏi xem."

"Hỏi ai?"

Thẩm Hạ Dương lại không nói gì.

Vô cùng kỳ quái.

""Vậy tôi trở về sẽ xóa đi."

Cô xóa những phân cảnh nam nữ chính có tiếp xúc với nhau trong kịch bản, sau đó đưa cho Thẩm Hạ Dương, kết quả vừa đến trước cửa phòng làm việc thì nghe thấy....

"Trác tổng, là tôi làm không tốt, tôi lúc đó không nên ngu ngốc đưa ra đề nghị. Nhưng Ninh Tinh quả thực rất xinh đẹp, tư chất tốt khẳng định sẽ nổi tiếng....các cảnh thân mật đã được cắt hết cũng không được sao? Trác tổng à tôi sao có thể cho anh đội nón xanh được chứ?"

"......"

Cô phá được án rồi.

Trác Yến Thừa!

Lần này cô không gõ cửa, trực tiếp tiến vào văn phòng giám đốc, một tay đoạt lấy điện thoại của Thẩm Hạ Dương: "Trác Yến Thần, tôi cứ muốn quay phim đấy, anh bớt quản đi!"

Đầu bên kia truyền đến một trận trầm mặc. Đam Mỹ H Văn

Cô cắn môi dưới: "Nói chuyện!"

Sau đó thanh âm nhỏ bé của Trác Yến Thần vang lên: "Vậy em xóa những phân cảnh thân mật chưa?"

"...."



Trác Yến Thừa: "Anh còn chưa được ôm đủ."

"...."

Cô liền gác máy, thập phần nghiêm túc nhìn Thẩm Hạ Dương: "Các cảnh thân mật giữ nguyên, ngày mai tôi sẽ bắt đầu quay."

Thẩm Hạ Dương muốn khóc: "Tinh Tinh à, cô tha cho tôi đi được không? Tôi còn muốn kiếm cơm đó?"

Cô dưới cơn nóng giận đã khoác loác: "Anh yên tâm, có tôi ở đây Trác Yến Thừa không dám khai trừ anh."

Thẩm Hạ Dương tươi cười rạng rỡ: "Có lời này của phu nhân tổng tài tôi yên tâm rồi."

"...."

Cho nên anh đang thừa nhận đây là công ty của Trác Yến Thừa?

"Kí túc của tôi cũng là do Trác Yến Thừa sắp xếp?"

Thẩm Hạ Dương lại im bặt.

Anh ta không nói thì tôi cũng biết rồi.

Trác Yến Thừa, tên hồ ly lòng dạ âm hiểm, anh cứ đợi đi!

.........

Buổi tối cô về nhà, Trác Yến Thừa luôn ở ngoài gõ cửa, ấn chuông, gửi tin nhắn cho cô. Nhưng đều bị cô —--phớt lờ.

Anh không phải có bản lĩnh lắm ư?

Vậy tự mình nghĩ cách mà vào đi.

Anh ta thật sự vào được.

Từ ban công nhảy vào.

Cô nhìn thấy anh liền bị dọa ngốc: "Trác Yến Thừa anh là tên điên à?"

Trác Yến Thừa còn rất vui vẻ, một mặt xuân phong đắc ý cười: "Phu nhân tổng tài không cho anh vào, hết cách rồi, chỉ đành nhảy từ ban công thôi."

"...."

Thẩm Hạ Dương, đồ phản bội!

Được rồi, anh ta vốn dĩ là người của Trác Yến Thừa.

Cô muốn đi ra mở cửa đuổi anh đi, anh lại chặn ngang kéo cô vào trong lòng, ôm vô cùng chặt: "Lời phu nhân anh không dám không nghe, nhưng em dù sao cũng phải để anh ôm cho thỏa nghiền trước đã chứ?"

Cô dùng lực vùng vẫy: "Trác Yến Thừa tên thần kinh nhà anh! Buông tôi ra!"

Trác Yến Thừa trầm thấp cười một tiếng: "Không, không dễ gì đợi đến lúc em lớn, anh không những muốn ôm, còn - muốn - hôn."