"Vậy được rồi, có điều giao hết cho anh tiền thuê nhà phí điện nước nơi này, tiền sinh hoạt của người phụ nữ của anh cũng không thể để người đàn ông gánh cho được.” Lệ Đông Sâm bá đạo xoay người cô lại: “Xem ra thật sự phải nhanh chóng cưới em về mới được.”
Trong lòng Liên Trăn ngọt ngào, anh không biết cô đã chờ làm vợ anh bao lâu rồi đâu.
Ban đêm, Lệ Đông Sâm ăn cơm tối xong ngồi một hồi liền về nhà họ Lệ, Liên Trăn tắm rửa xong đi ra, trong nhóm bạn thân Kỷ Hoa Phỉ và Diệp Điển Na đang high.
Hoa phi nương nương: Đại Kiều, cậu và Lệ Đông Sâm làm lành chưa?
Nhã Điển Na: ai, Đại Kiều và anh Đông Sâm cãi nhau bao giờ vậy, không phải anh em tốt rồi, không nói cho em gì cả.
Hoa phi nương nương: khinh bỉ, tránh cho cậu lại vác loa đi nói khắp nơi.
Nhã Điển Na: tủi thân nha, mình sai rồi.
Hoa phi nương nương: nhận sai cũng không được, đảng và nhà nước sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu đâu.
Liên Trăn nhìn liền cười, lập tức soạn tin nhắn: mình và Đông Sâm làm lành rồi.
Hoa phi nương nương: khinh bỉ, nhanh như vậy đã làm lành rồi, cậu thật không có tiền đồ, được rồi, có điều cậu luôn không có tiền đồ đã quen, hôn lễ ngày kia cậu dẫn anh ta cùng đến, hừ hừ, ra oai cho Hứa Tố Ngưng, để cô ta đừng có si tâm vọng tưởng với Lệ Đông Sâm nữa.
Nhã Điển Na: ủng hộ ủng hộ, rất nhiều bạn học đại học cũng sẽ tới, Đại Kiều, dẫn Lệ Đông Sâm đi đi, miễn cho bọn họ lại nói này nói kia.
Lông mày Liên Trăn giật giật, nhắn chữ được qua, sau đó lại gọi điện thoại cho Lệ Đông Sâm: "Ngày kia anh có thể cùng em đi tham gia hôn lễ của Hoa Phỉ được không, tối ngày mốt có thể sẽ ở trong sơn trang tham gia party mới trở về.”
Lệ Đông Sâm trầm ngâm một lát nói: "Ngày kia sợ rằng anh không có thời gian, trong công ty có một buổi diễn thuyết thương vụ anh phải tham gia.”
"Ồ.” Liên Trăn thất vọng rõ ràng.
"Trăn Trăn....” giọng anh trở nên nhu hòa.
"Không có việc gì.” cô miễn cưỡng vui cười, trong lòng làm sao có thể không có việc gì được, bất kể là ai, người phụ nữ nào cũng có trái tim hư vinh, cô có thể tưởng tượng đến lúc đó khẳng định trong hôn lễ có không ít bạn học dẫn theo người yêu hoặc là con cái tới của mình.
Cô cũng muốn cho người khác biết một nửa khác của cô là tốt cỡ nào, mà cô hạnh phúc dường nào.
- ------------
Mười bốn tháng hai, lễ tình nhân, ngày tốt lành để đăng ký kết hôn.
Khách sạn biệt thự Hải Lan, tọa lạc trên một hòn đảo nhỏ gần duyên hải ở thành Tây, đây là lựa chọn hàng đầu của hào môn quý tộc ở thành Tây tổ chức kết hôn.
Liên Trăn là một trong số phù dâu nên đi khách sạn ở bên Kỷ Hoa Phỉ từ sớm, nhìn người phụ nữ trong gương mặc bộ váy cưới tuyết trắng, vương miện màu vàng, bờ môi đỏ thắm, rạng rỡ lóa mắt.
Có câu trong cả đời người phụ nữ ngày kết hôn là ngày đẹp nhất, bây giờ Liên Trăn không thể không tin.
"Hâm mộ đúng không.” Kỷ Hoa Phỉ cười liếc nhìn cô: “Nhìn cậu kìa, mau để Lệ Đông Sâm cưới cậu đi.”
"A a a, khó chịu nha.” Diệp Điển Na bên cạnh vẻ mặt tràn đầy oán giận: “Các cậu một người kết hôn, một người sắp kết hôn, chỉ còn mình cô đơn, thế giới này quá không công bằng.”
"Không có việc gì, độc thân cũng tốt, có thể hưởng phúc độc thân nhiều.” Kỷ Hoa Phỉ cười như không cười nói: "Hôm nay có không ít cao phú soái tới tham gia hôn lễ, mình cho cậu cơ hội đấy, cậu phải nắm thật chắc nhé.”
"Hoa phi nương nương, ngài thật đúng là tâm địa nhân từ.” hai mắt Diệp Điển Na lóe sáng, suýt nữa ôm đùi cô ấy.
"Có điều với ánh mắt hiệp hội bề ngoài của cậu, mình phải nhắc nhở cậu, có người nhất định không thể chạm vào.” Kỷ Hoa Phỉ cười nói: "Nếu nói ngoại hình và thân phận thì đúng là hàng đầu, sợ là phóng mắt ra toàn bộ thành Tây cũng không tìm được ai tốt hơn, có điều người ta bạc tình có tiếng, bạn gái còn nhiều hơn lượng muối người ta ăn, người đó Trăn Trăn cũng đã gặp qua rồi, chính là vị lần trước đưa chìa khoá cho cậu đấy.”