Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 7




Giọng anh trầm thấp uyển chuyển, lúc nhai nuốt tên cô còn mang theo vẻ từ tính không nói nên lời, Liên Trăn nghe thấy mặt hơi đỏ lên: “Cám ơn Thân tiên sinh, phiền anh đưa chìa khóa cho tôi đi.” 

Thân Mục Dã lại không trả lời, mà là tiếp tục nhìn cô, càng nhìn càng phát hiện cô cực kỳ xinh đẹp, nhất là khi đỏ mặt, làn da sạch sẽ phấn hồng, con mắt đen lúng liếng như dòng nước thu, thật muốn hung hăng bắt nạt một phen. 

"Thân tiên sinh....” Liên Trăn bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi sắc mặt bỏ bừng như lửa, để ý sẽ thấy khẩu khí tăng thêm mấy phần. 

Còn tức giận!

Thân Mục Dã lại dâng lên mấy phần thú vị, đưa chìa khoá cho cô: “Bạn trai cô đâu, nhiều hành lý như vậy, không tới chuyển giúp cô à.”

Trong lòng Liên Trăn đau xót, cắn môi dưới, quay người hai cánh tay kéo vali lớn, trên vali còn treo mấy cái túi, cô đi mấy bước, túi liền xệ xuống, cô dừng lại chỉnh lại, hai bàn tay thon dài sạch sẽ đã tới lấy đi hành lý của cô. 

Thân Mục Dã dễ dàng xách lên, mang theo giọng ra lệnh nói: "Cô dẫn đường đi.”

"Không làm phiền anh đâu, để tôi làm cho.” Liên Trăn không biết làm sao để cướp lại, Thân Mục Dã bỗng nhiên nghiêm nghị nhíu mày nhìn xuống cô nói: "Con người cô cũng thú vị thật, hôm qua thà rằng gặp mưa cũng không muốn ngồi xe của tôi, hôm nay cũng thế, rõ ràng bản thân không xách nổi, còn nhất định phải cậy mạnh, cô biết cái này gọi là gì không, nói dễ nghe thì gọi là kiên cường, nói khó nghe thì gọi là…” 

Liên Trăn vừa thẹn vừa giận, tức giận nhìn chằm chằm anh, người này nói thật khó nghe, cô và anh ta rất quen sao, dựa vào cái gì nói mình như vậy. 

"Nhìn đi, nói cô hai câu cô đã tức giận, mắt trừng đến nỗi sắp lồi ra như cá rồi.” Thân Mục Dã cười hai tiếng, ung dung đi vào trong khu nhà. 

Liên Trăn theo sau, quyết định không nói chuyện với anh.

Đến cửa phòng Tiêu Hàng, Liên Trăn lập tức nói: "Thân tiên sinh, anh cứ để ở đây đi, tôi tự xách vào là được rồi.” 

"Mở cửa.” Thân Mục Dã uể oải liếc cô, ánh mắt đó rất có lực uy hiếp.

Liên Trăn đành phải nuốt cơn giận, cúi đầu mở cửa ra.

Căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng trang trí mới tinh tinh xảo, Thân Mục Dã để hành lý vào trong phòng khách, điện thoại của Liên Trăn bỗng nhiên vang lên. 

Cô lấy ra xem, hai chữ "Ông xã" hiện lên trên màn hình.

Cô lập tức hoảng hốt, đang do dự có nên nhận hay không, Thân Mục Dã nhướng mày: “Không nhận sao?”

Liên Trăn đành phải kiên trì ấn nút nhận nghe.

"Cuối cùng em cũng nhận điện thoại, em đang ở đâu vậy?” ngữ khí của Lệ Đông Sâm vừa sốt ruột vừa buồn bực: “Vì sao không nói một tiếng đã chuyển ra ngoài.”

Liên Trăn lại nhìn Thân Mục Dã, không muốn tranh chấp nhiều: “Em ở Nam Sa Ngự Phủ, nhà của Tiêu Hàng ở đây.”

"Em ở đó cho anh, anh sẽ tới ngay.” sau khi Lệ Đông Sâm âm trầm nói xong trực tiếp cúp máy.

Liên Trăn nhìn chằm chằm điện thoại di động thất thần, làm nổi bật cái cằm thon, trong mắt như có hơi nước mờ mịt bốc lên. 

Xem ra cũng là người phụ nữ thích khóc, Thân Mục Dã nhìn dáng vẻ đó, trong lòng đưa ra kết luận, nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần bốn giờ rồi, anh đã chậm trễ ở chỗ này đủ lâu: “Tôi đi đây.” 

"A?” lúc Liên Trăn ngẩng đầu, anh đã đi tới cửa: “... Cám ơn....”

Anh cũng không đáp lại, trực tiếp rời đi.

Lệ Đông Sâm tới cực nhanh, chưa đến nửa tiếng, Liên Trăn mới bỏ quần áo trong hành lý vào tủ, chuông cửa đã vang lên. 

Cô mở cửa, quả nhiên thấy Lệ Đông Sâm đứng ở cửa ra vào, còn mặc bộ âu phục màu xanh ngọc hôm qua, trên cằm lạnh lẽo cứng rắn như sắt mọc một lớp râu, ánh mắt như ưng quan sát phòng, rồi dùng sức đóng rầm cửa lại: “Kiều Liên Trăn, em được lắm, trốn tránh anh đi một mình, thà rằng ở trong nhà của người khác, cũng không muốn tìm anh, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của em.”