Nhan An đi theo Thiền Ngật vòng quanh Madrid một vòng, cuối cùng họ quay lại sân bay Barajas.
Cô thắc mắc nhìn anh: "Ơ?"
Thiền Ngật đưa Nhan An đi chọn ngẫu nhiên một phòng bán vé các chuyến bay nội địa của một hãng hàng không, rồi chỉ vào thông tin chuyến bay trên màn hình và đáp lại cô: "Cô chọn một nơi để tắm nắng đi?"
À thì ra là thế.
Nhan An chưa bao giờ chơi những trò nhất thời mang tính kích thích kiểu này, nên cô hỏi: "Tôi còn chưa lên kế hoạch thì sao mà biết được bãi biển nằm ở đâu?"
Thiền Ngật hỏi lại cô: "Phơi nắng thì nhất định phải ra biển à?"
Nhan An bừng tỉnh, đây không phải là vì cô đã bị tẩy não bởi lời nói của Á Mạn về việc khỏa thân phơi nắng trên đường bờ biển dài 1.930 km sao? Cuối cùng cô tùy tiện chỉ vào một địa điểm màn hình: "Nơi này!"
Thiền Ngật quyết định dứt khoát: "Vậy thì đến đó thôi."
Việc giao kỳ nghỉ của mình vào tay người khác như thế này, trước mắt anh có thể dự đoán đại khái rằng, trải nghiệm lần này sẽ không quá tệ, hoặc là sẽ rất thú vị.
*
Chuyến bay chưa đến một giờ đồng hồ, nhưng lúc Nhan An bước ra khỏi sân bay, vùng xương quai xanh của cô đã ửng đỏ vì ánh nắng gay gắt của buổi trưa.
Nhan An hào hứng: "Xem ra ông trời đã định sẵn để tôi không lãng phí bờ biển dài 1.930 km đó!"
Đảo Mallorca nằm ngay cạnh thành phố Palma, là một trong những hòn đảo đẹp nhất ở Tây Ban Nha.
Không ngờ ngẫu nhiên chỉ một cái mà Nhan An đã có thể chọn được một nơi cực kỳ thích hợp để tắm nắng.
Hai người thuê một chiếc xe gần sân bay, sau khi lên xe, Nhan An đã gửi cho Á Mạn định vị của mình, đối phương lập tức trả lời: Này bé, đây là thánh địa tắm nắng khỏa thân đấy nha!
Nhan An: Gì hả?
Á Mạn gửi lại cho cô một cái định vị và trả lời: Ở chỗ này quy định chỉ người lớn mới được vào bãi biển thôi, có một bãi tắm lớn chuyên dành cho những người phơi nắng khỏa thân đấy, nói chung là có nắng, có cát, và những thân hình đẹp như đồng. Haha, hãy hứa với tớ là đừng bỏ lỡ đấy nhé.
Khỏa thân tắm nắng à.
Ngón tay Nhan An hơi dừng lại, trong đầu cô lại hiện ra cảm xúc khi tiếp xúc với cơ bắp ở cánh tay anh và hình ảnh đường cong nóng bỏng đó.
Nhan An: Cậu đoán xem bây giờ mình đang đi với ai?
Mạn: Ai thế?
Nhan An: Hàng cực phẩm.
Mạn: Ai hả?
Nhan An liền tóm tắt đơn giản những gì đã xảy ra đêm qua sau khi cô bị giật mất túi xách, sau đó cô nhấn mạnh: Hôm nay hàng cực phẩm không mang theo người đàn ông của anh ấy cùng đi, nên chỉ có hai chị em chúng tớ thôi.
Người ở đầu dây bên kia cười một tràng rồi hỏi cô: Cậu có chắc anh ta không phải là một tay song (*) không? Chỉ có hai người cậu và anh ta, thì phải cẩn thận tránh bị thất thân đấy người chị em.
Nhan An: Cái giả thiết này của cậu chả hay chút nào.
Nhan An liếc nhìn Thiền Ngật đang lái xe, rõ ràng anh đang trầm mặc và tập trung, nhưng luôn toát ra một sức mạnh và sự xúc động không thể che giấu, cùng với nguồn hooc-môn nam tính sung mãn, nếu một người đàn ông như vậy mà là một anh chàng song tính, anh ta đúng là có thể chơi luôn cả nam và nữ thật.
Nhan An: Aizzz, tớ ngược lại chỉ hy vọng anh ấy là thẳng nam thôi.
Nhan An: Lúc nào tớ cũng muốn được ngủ với anh ấy.
Mạn: Cậu đúng là đồ nhát cáy lại thích bốc phét.
*
Mặt trời lúc gần 3h chiều giống như phong cách của đất nước Tây Ban Nha này, vừa nóng bỏng vừa cuốn hút.
Thiền Ngật để Nhan An chọn một địa điểm làm đích đến cho hai người.
Cô hơi nhíu mày, nhưng các ngón tay lại chuẩn xác gõ tên một địa danh trên thanh điều hướng của bản đồ.
Thiền Ngật liếc nhìn một cái nhưng không nói gì, anh dứt khoát nhanh chóng quay đầu xe đi theo điều hướng của bản đồ. Anh đột nhiên muốn trải nghiệm cảm giác bị dắt mũi một lần, nên sẽ tôn trọng luật chơi đến cùng và không đưa ra bất kỳ câu hỏi hay đề xuất nào hết.
Trên xe lúc này một đài phát thanh địa phương đang phát một bản nhạc khiêu vũ rất nồng nàn của người bản địa.
Còn Nhan An đang ngồi trên ghế phụ lái, ngắm nhìn những món đồ cô đã giữ lại khi đấu giá thắng trong buổi đấu giá vừa rồi.
Bức thư tình gồm một nửa bằng tiếng Anh và một nửa bằng tiếng Tây Ban Nha, Nhan An chỉ đọc hiểu một nửa đã thấy rất cuốn hút, nên cô lại mở phần mềm dịch thuật ra tra từng chữ một, sau đó vừa dịch vừa đọc lớn thành tiếng.
"Ta sẽ luôn nhớ về buổi chiều hôm ấy, ở trên sân thượng cạnh một khu phố ồn ào."
"Em nở rộ trong vòng tay của ta, hóa thành một ngụm mật dưới lưỡi của ta, nóng bỏng như một ngọn lửa, thiêu đốt ta thành tro bụi."
".. của em.."
Chiếc xe dần tiến vào đường hầm cùng với những câu thơ tình ướt át đang được đọc ngắt quãng bởi Nhan An, ánh nắng và tín hiệu di động đột nhiên bị cắt mất, lúc này Nhan An vẫn đang dịch một cách nhiệt tình, nhưng vì không có tín hiệu nên lúc gõ chữ vào phần mềm dịch thuật đã bị gián đoạn.
Đáng tiếc Nhan An không biết đọc cụm từ tiếng Tây Ban Nha này, cô cong lưỡi đánh vần cái từ kỳ lạ này một cách buồn cười như học sinh tiểu học: "Trời ơi, tiếng Tây Ban Nha khó thật, cái từ này là gì, phức tạp quá."
Thiền Ngật mắt không thèm chớp mà nói ra một từ tiếng Anh: "Breast (**). "
Nhan An lập tức quay sang hỏi anh: "Gì cơ?"
Khóe môi Thiền Ngật cong lên, giống như đang cười nhạo điệu bộ ngạc nhiên của cô và nói: "Cô không biết mình đang đọc cái gì à? Tôi đoán đoạn sau sẽ có rất nhiều những từ như thế này nữa đấy, cô còn muốn đọc thuộc lòng luôn hả?"
Nhan An biết thì cũng có biết, nhưng cô không ngờ một bức thư tình ướt át lại có thể hướng đến những việc thẳng thắn đến mức đó. Bức thư này được viết thật sống động nha.
Cuối cùng, cô quyết định gấp bức thư lại, giữa thanh thiên bạch nhật, vẫn không nên khiến hình tượng bản thân trở nên kỳ cục thì hơn, ngày thường cô thật sự không phải loại người này, theo những gì Á Mạn hay nói thì cô chỉ thích bốc phét vậy thôi chứ đâu có gan thực hiện.
Ánh mắt Thiền Ngật nghênh đón ánh sáng từ lối ra của đường hầm cách đó không xa, nhưng dư quang rất khó để không liếc nhìn bóng dáng đang ngồi ở ghế phụ lái.
Nhan An kéo cửa kính xe xuống thành một khe nhỏ, ngọn gió mang hơi ẩm thổi vào trong xe, cô xõa tóc và khẽ gõ tay nhịp theo điệu của bản nhạc dance đang phát trên đài, mái tóc cô bay bay, là một mùi hương khiến anh cảm thấy quen thuộc ngay lập tức.
Đó là một loại điên cuồng và hoang dã giống như môn nhảy dù và đua xe, rất dễ dàng khiến người ta quên mất bản thân, là một mùi hương có thể khiến trái tim anh từ từ sục sôi.
Khi chiếc xe chạy ra khỏi đường hầm, tiếp tục trở lại đắm chìm trong ánh nắng nóng bỏng, khóe môi Thiền Ngật khẽ nhếch lên.
*
Bãi biển Cala Esmeralda.
Đây là một trong vô số những bãi biển ở Mallorca, nhưng bãi biển này lại chỉ dành cho người đã thành niên.
Nhan An nhìn tấm biển ghi chú trên lối vào của bãi biển, rồi đưa tay ra hướng về phía Thiền Ngật: "Cần kiểm tra hộ chiếu đấy."
Thiền Ngật có chút buồn cười, ai lại nghi ngờ anh không phải người đã thành niên chứ, nhưng anh vẫn thản nhiên đưa hộ chiếu cho cô.
"Thiền Ngật." Nhan An mở hộ chiếu của anh ra, "Hóa ra tên anh được viết như thế này."
Trước đó, cô luôn muốn đoán xem họ anh là từ nào, là Thiện hay là Phiến (***).
Thực ra, số người mang họ Thiền cũng không tính là ít, nhưng đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm sống trên đời, Nhan An gặp được một người mang họ này.
Nhân viên ở cửa ra vào liếc nhìn cuốn hộ chiếu rồi bỏ xuống và nói: "Quý vị hãy tận hưởng bãi cát đầy nắng vô giá này, nhưng cũng cần phải chú ý đến an toàn và vệ sinh đấy nhé."
Câu cuối cùng của người nhân viên rõ ràng là có ý khác, nếu có một vài cặp tình nhân táo bạo khỏa thân tắm nắng và có làm ra chuyện gì ở đây thì cũng không có gì lạ.
Nhan An hiểu được, nhưng cô không hề ngại ngùng mà mỉm cười nhận lấy hộ chiếu rồi nói: "Cám ơn đã nhắc nhở."
Thiền Ngật nhìn sự hưng phấn đang được viết rõ trên mặt Nhan An, trong lòng anh đã mơ hồ đoán được đây là bãi biển gì.
Quả nhiên, đi qua cửa vào một đoạn đã nhìn thấy bảng hướng dẫn hai bên trái phải.
Rẽ trái: Mặc quần áo.
Rẽ phải: Khỏa thân.
Những từ ngữ đơn giản và hơi thô tục không cần viết theo bất kỳ ngữ pháp nào, đã chia bãi biển này thành hai cấp độ, một là bãi biển bình thường và một là bãi biển cấp ba (****).
Nhan An cởi giày cầm lên, lòng bàn chân trực tiếp giẫm lên lớp cát mềm mịn, cô nóng lòng đứng trước tấm biển hỏi Thiền Ngật: "Anh đi hướng nào thế? Mặc quần áo hay là khỏa thân."
Thiền Ngật cố giả vờ nghiêm túc, nhưng ánh mắt đã phản bội hết những suy nghĩ đen tối trong đầu.
Thiền Ngật: "Cô định đi đâu?"
Nhan An chỉ về phía bên phải: "Lúc ở Úc tôi toàn đi nhìn người khác khỏa thân phơi nắng đấy."
Thiền Ngật hơi nhíu mày.
Cô lại bổ sung thêm: "À cũng không thể nói thế này được, chỉ là tôi hay đi biển chơi thôi, tôi học đại học ở đó, anh chắc cũng biết những bãi cát vàng ở Úc rất hấp dẫn mà."
Thiền Ngật: "Có cái gì hấp dẫn thế?"
Nhan An: "Có cát vàng, biển xanh, lại còn cả một đống trai xinh gái đẹp nữa."
Thiền Ngật mỉm cười, khiến Nhan An không hiểu được nụ cười của anh là có ý gì, nhưng cô lại thấy anh đi thẳng về phía bên phải, và dưới ánh mặt trời nóng bỏng, anh vừa đi vừa cởi chiếc áo polo đang mặc xuống.
Nhan An ngắm nhìn động tác cởi áo và bóng lưng của Thiền Ngật, cả người cô ngây ra như phỗng, cô vô thức nuốt một ngụm nước bọt, trái tim suýt chút nữa cũng nhảy ra khỏi lồng ngực luôn.
Lúc này, chân tay cô đã không chịu sự điều khiển của đại não mà vô thức lấy điện thoại di động ra, thời điểm cô định bấm nút chụp, Thiền Ngật lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô và bắt quả tang cái hành vi trộm hương của cô.
Nhan An nhìn qua ống kính thấy khóe miệng hơi nhếch lên của anh, toàn thân anh như toát ra vẻ gợi cảm khác hẳn lúc anh trầm mặc, nhưng sau đó cô lại nghe thấy anh nói: "Tôi là người không thích bị chụp trộm, mà cô lại chụp trộm tôi đến hai lần."
Hóa ra lúc ở quán bar hành động của cô quả nhiên đã bị anh nhìn thấy.
Nhan An nhất thời không biết giải thích như thế nào, lần đó cô chụp trộm cũng không có ý đồ gì.
Nhưng lần này thì đúng là có ý đồ thật.
Nhan An cầm điện thoại di động đi tới, mở bức ảnh vừa chụp được ra và giải thích: "Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ nghĩ dáng người anh thật đẹp, hơn nữa tôi có thói quen nhìn thấy người đẹp thì sẽ không khống chế được mà muốn ghi lại, nếu không tôi đứng ngay ngay đây rồi chỉnh sửa xóa phần mặt anh đi nhé?"
Đúng là một cô nhóc thích nói dối.
Thiền Ngật liếc nhìn cô đặt chiếc điện thoại trên lòng bàn tay, dáng vẻ giống như đang âm thầm tiếc nuối, khiến anh nhịn không được mà thấy buồn cười, một cô gái cái gì cũng nói ra được, lại còn thích chụp trộm thế này, vậy mà còn đòi đi xem người ta khỏa thân.
Thiền Ngật nhìn chiếc áo dây màu đỏ trên người cô: "Không phải cô muốn đi phơi nắng à?"
Ý là, cô đã chọn đi về phía bên phải sao lại còn mặc quần áo gì nữa?
Nhan An hiếm khi tỏ ra dè dặt mỉm cười: "Không vội đâu, tôi định đi vào trước, sau đó mới cởi ra."
Tay Nhan An vẫn đang cầm lấy điện thoại, cô nhẹ nhàng hỏi anh: "Vậy bức ảnh này?"
Ngón tay Thiền Ngật bấm vài cái, dứt khoát xóa sạch sẽ.
Nhan An quay lưng với anh rồi bĩu môi, tiếc thì vẫn cứ tiếc, nhưng cũng chẳng có cách nào hết.
*
Bờ biển ở Úc nổi tiếng hơn nhiều so với ở đây, vào mùa du lịch cao điểm, chỉ cần là nơi có bờ biển thì quy mô bãi tắm đều không hề nhỏ.
Nhan An nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng cô cũng chỉ là xem thôi chứ bản thân lúc nào cũng ăn mặc rất chỉnh tề.
Từ lúc đến Tây Ban Nha, cô gần như mặc hết toàn bộ những bộ đồ hở hang và táo bạo nhất trong cả đời mình.
Ở nước ngoài, việc khỏa thân phơi nắng đối với người nước ngoài mà nói đều là cực kỳ bình thường, họ có thể hưởng thụ ánh nắng, hưởng thụ bản thân, phá vỡ mọi quy tắc để tận hưởng hết tất cả.
Á Mạn từng nói với cô, khỏa thân phơi nắng có thể giải phóng bản ngã, và khi cậu học được cách nhìn thẳng vào chuyện này thì nó cũng sẽ trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn và khiến cậu sống xóa bỏ được những suy nghĩ mang tính cá nhân của bản thân và sống vị tha hơn.
Đây là một điều cực kỳ khác lạ so với việc lái máy bay.
Mẹ cô từng nói với cô rằng, việc lái bay là một việc cô đơn, cần sự bình tĩnh, nghiêm khắc và phải tuân thủ từng chữ trong giáo trình huấn luyện phi công.
"Làm một phi công, cần phải sống trong khuôn khổ, không thể bước thừa dù chỉ là một bước nhỏ."
Nhan An từ nhỏ đã là một đứa trẻ có thể ẩn nhẫn, hai chữ "nhẫn nại" nằm trên người cô đã được mài giũa cả ngàn lần.
Cô có thể ở một mình cả ngày, cũng có thể im lặng cả ngày, không ồn ào náo nhiệt, như thể đang trường tồn cùng sự cô đơn.
Nhưng sau đó, Nhan An lại phát hiện ra rằng thế giới cũng có thể rất náo nhiệt, và kể từ đó trong cô mọc ra một cái xương phản nghịch, cái xương phản nghịch này đã thúc đẩy cô bùng cháy.
Ví dụ như việc cô chọn đến đất nước Tây Ban Nha vô cùng nhiệt tình này, ví dụ như hai phút trước cô chọn đi về phía bãi biển bên phải này.
Nhan An không phải là người mang tư tưởng cổ hủ, chỉ là cởi một bộ quần áo thôi, so với việc mặc lên bộ đồng phục của cơ trưởng, cô thấy việc này còn đơn giản hơn gấp vạn lần.
Còn Thiền Ngật cũng không quan trọng việc cô cởi hay không.
Trong mắt anh, dù Nhan An giống như một cô gái có đầu óc đen tối, suy nghĩ bậy bạ, thậm chí ngay từ lần đầu gặp anh đã không thèm che giấu sắc tâm, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô nhóc nhát gan, có sắc tâm mà không có sắc đảm.
Cô nhóc này khi nhìn thấy anh cởi hai cái cúc áo, chỉ dám vươn tay sờ vào bắp tay anh mà khuôn mặt đã đỏ đến tận mang tai, nên Thiền Ngật chưa bao giờ nghĩ rằng cô là một người có thể tùy tiện cởi quần áo trước mặt người khác.
Cho đến khi anh nhìn thấy Nhan An ngồi trên bãi cát, mặt hướng về phía mặt biển rộng lớn, bàn tay không hề do dự mà cởi phăng chiếc áo dây màu đỏ trên người ra..
(Na chú thích:
(*) Song: Người song tính (còn có tên gọi khác là bisexual hoặc lưỡng tính) là cụm từ được dùng để chỉ người có xu hướng tính dục đồng thời với 2 giới nam và nữ. Về cơ bản họ là người nhận thức bản dạng giới là nữ hoặc nam nhưng họ bị hấp dẫn với cả nam cả nữ. Trường hợp song tính có xu hướng tình dục với mọi giới tính thì sẽ trở thành toàn tính luyến ái.
(**) Breast: Dịch từ tiếng Anh có nghĩa là bộ ngực của phụ nữ ạ.
(***) Họ của nam chính tiếng Trung phiên âm là "shan" (单), đồng âm với 善 (Thiện) hoặc 扇 (Phiến). Lúc đầu nữ chính nghe nam chính nói chứ không biết cụ thể họ của anh là từ nào.
(****) Bãi biển cấp ba: Từ cấp ba ở đây cũng giống như trong từ "phim cấp ba" gì gì đó thôi ạ)