Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 7: Cô Chấp Nhận Từ Bỏ Tôi?




Đôi mắt như chim ưng của Cố Tư Thành vẫn lặng lẽ nhìn cô, giống như đang thầm đánh giá.

Qua rất lâu hắn mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp, ngẫm ra cực dễ nghe, nhưng vẫn chứa đựng sát khí khiến người ta ớn lạnh: “Tại sao cô lại xuất hiện ở buổi tiệc

Cô trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, mặt đối mặt với hắn, thản nhiên đáp: “Vì tôi thích đi dự tiệc.”

“Tại sao lại thích đi dự tiệc?”

“Vì thích xuất hiện ở buổi tiệc.”

“Hứa Hàn Chi cô nên trả lời cho tử tế!”

“Chỗ nào không tử tế? Mọi người cho rằng tôi tự tử vì không được Cố tổng quan tâm, tôi không được phép chứng minh điều bịa đặt đó sao?” Cô nhếch miệng, rõ là đang cười đắc ý.

Quai hàm Cố Tư Thành hơi cứng lại: “Vậy tại sao cô vờ như không quen tôi, còn… đánh lén.”

Quả thực là hắn đã quá chủ quan, không nghĩ cô vậy mà dám ra tay với hắn, cho nên một chút phòng bị cũng không có, bằng không cô đừng hòng chạm vào một sợi lông tơ trên người hắn.

Cô thong thả rót thêm một ly nước cho mình, chậm rãi đáp: “Lúc đó do căng thẳng quá nên tôi chưa kịp nhận ra anh. Với lại đính chính một chút, là đánh công khai không phải đánh lén.”

Hắn tức giận gằn lên: “Hứa Hàn Chi tôi thấy cô cố tình thì đúng hơn, cô đang chơi trò mất trí với tôi sao? Hay là thích lạt mềm buộc chặt? Nói cho cô biết mấy trò này thật sự đã cũ rích rồi, dù cô có làm gì đi nữa thì cũng đừng hòng có được trái tim của tôi. Cố Tư Thành này dù có thân bại danh liệt, cũng không thèm muốn một người phụ nữ như cô đâu.”

Cô vừa uống được một ngụm nước, thì suýt chút nữa bị lời của hắn làm cho chết sặc, cô liền ho lên mấy tiếng, vuốt ngực trấn an:

“Cố tổng nói thật là buồn cười, tôi cần tim gan của anh để làm gì, buôn bán nội tạng là phạm pháp đấy.”

“Cô đúng là mặt dày vô sỉ!” Hắn dường như đã bất lực, ngay cả khớp ngón tay cũng tự động cuộn lại.

Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy cô không chọc hắn nữa, tư thế ngồi cũng điều chỉnh cho lịch sự hơn.



“Thôi được rồi tôi không đùa với anh nữa, chúng ta nói chuyện chính nhé!”

Hắn cau mày: “Cô tốt nhất đừng dùng nước mắt nói chuyện với tôi!”

Đầu cô gật gù như gà mổ thóc: “Biết rồi! Biết rồi! Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi!”

Ngay sau đó cô bày ra dáng vẻ áy náy: “Cố tổng, đầu tiên tôi xin lỗi vì sự cố tối qua và sáng nay, tất cả chỉ là hiểu nhầm. Do tôi không tỉnh táo nên đã mạo phạm đến anh, mong anh đại lượng bỏ qua cho.”

Hắn “hừ” một tiếng khó chịu: “Danh dự của tôi,mạng cô cũng không đền nổi đâu!”

“Được rồi… là tôi sai, tội của tôi đáng chết.”

“Tiếp theo?”

“Không có tiếp theo, chỉ có cuối cùng. Chính là xin lỗi vì trước đây chả hiểu mắt mũi tôi thế nào lại nhìn trúng anh, còn sống chết đòi lấy anh cho bằng được.”

Lời này không phải đang mỉa mai hắn sao?

“Tôi bây giờ đã nhận ra sai lầm của mình nên mong muốn được giải thoát cho anh, vậy nên Cố tổng, chúng ta ly hôn nhé!”

“Ly hôn?” Hắn như không tin vào tai mình, hết sức kinh ngạc mà nhắc lại lời cô.

“Đúng vậy!”

“Cô không nói đùa chứ? Hay là cô đang có âm mưu gì?”

Hắn trở nên cảnh giác, bởi lẽ cô không thể nào lại từ bỏ hắn một cách dễ dàng như vậy, chẳng phải cô rất yêu hắn ư?

“Sao anh đa nghi quá vậy! Tôi nói ly hôn chính là ly hôn, tôi còn có thể lừa anh điều gì nữa.” Cô cương quyết đáp.



“Tôi đã từng đưa ra đề nghị này rất nhiều lần.”

“Thì bây giờ đúng ý anh rồi đấy!”

“Cô chấp nhận từ bỏ tôi?”

Cô tỏ ra uỷ khuất, khó khăn nói: “Đúng vậy! Tôi nhận ra rằng yêu một người không yêu mình quả thực rất đau khổ, cho nên tôi xin phép tạm dừng tình yêu của mình ngay tại, để Cố tổng có thể đi tìm tình yêu mới, sống những ngày tháng hạnh phúc của mình.”

Hắn không phủ nhận rằng một năm qua hắn đối với cô đều là vô tâm vô tình, có lẽ giống như tin tức nói, cô không chịu được sự lạnh nhạt mà muốn tự tử.

Nếu đã vậy, thì hắn đương nhiên sẽ thành toàn cho cô.

“Được! Lời này là do cô nói, chúng ta ly hôn. Ngay chiều nay tôi sẽ gọi điện cho luật sư làm thủ tục, làm xong sẽ đưa đến cho cô ký.”

“Cố tổng thật sự cảm ơn anh.”

Cô không giấu được niềm hạnh phúc, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, trong nhất thời khiến hắn ngây dại.

Chưa khi nào hắn được trông thấy dáng vẻ này của cô, cô giống như một bông hoa đang nở rộ, xinh đẹp và tràn đầy sức sống. Chẳng lẽ ly hôn hắn, khiến cô vui như thế sao?

Hắn nhanh chóng quy về dáng vẻ lạnh lùng: “Lời này phải do tôi nói mới đúng. Hứa Hàn Chi việc làm của cô khiến tôi vừa mắt nhất, chính là lúc này đây.”

Cuối cùng thì người phụ nữ đáng ghét này cũng chịu buông tha hắn, lại còn chủ động ly hôn nữa. Như thế càng hay, hắn cũng không bị mang tiếng ác.

Nói xong Cố Tư Thành liền đứng dậy chỉnh lại áo vest, bên ngoài xe của Nhất Phàm đã đậu sẵn từ bao giờ.

Ngay lúc hắn sắp sửa rời đi, cô bèn lấy hết can đảm lên tiếng:

“Khoan đã Cố tổng, tôi còn có một điều kiện…”