Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 66: Bộ Dạng Không Giống Người




Hứa Đông Quân dùng mu bàn tay quệt đi vết máu trên miệng, sau đó thái độ đột ngột thay đổi. Hắn từ từ ngẩng đầu nhìn lên, nhếch miệng cười đểu:

“Thì ra các người đã lên kế hoạch để lừa tôi, Tiêu Di Linh cô khá lắm! Chẳng phải cô muốn yêu một kẻ lắm tiền, giàu có sao? Đàn bà các cô ai cũng như nhau cả thôi! Nếu không tham lam sao có thể bị lừa?”

“Câm miệng!”

Hàn Chi muốn xông lên đấm hắn thêm vài đấm nữa, nhưng liền bị Cố Tư Thành kịp thời lao tới ngăn lại.

Tiêu Di Linh gạt đi nước mắt đang thấm đẫm trên gò má, chua xót nhìn Hứa Đông Quân.

Ngày ấy hắn xuất hiện trong bệnh viện, với lý do chăm cha hắn bị đột quỵ, một người con hiếu thảo như vậy đã khiến cô có ấn tượng mạnh mẽ.

Hắn dịu dàng ấm áp, nói chuyện không khoa trương, so với người đàn ông đó, thì kẻ đứng trước mặt cô ngay lúc này thật quá đỗi xa lạ.

Giọng Tiêu Di Linh phát ra nghẹn ngào, bi thương:

“Đông Quân...tôi chưa từng mơ tưởng đến những món đồ vật chất hay sự giàu có của anh... kể cả lúc đó anh có là một kẻ thất nghiệp hay nghèo khổ đi chăng nữa, thì tôi vẫn sẽ yêu anh...yêu là yêu..không vì bất cứ điều gì khác. Nhưng mà...anh đối với tôi thật quá tàn nhẫn..”

Hắn nheo mắt cười châm biếm:

“Thì sao? Bây giờ thì cô thấy rõ rồi đấy! Cô nghĩ tôi thật lòng yêu cô sao? Một con nhỏ bệnh tật, yếu ớt... chẳng qua trong thời gian phải chăm ông già đó, tôi buồn chán quá nên mới muốn chơi đùa với cô thôi, vậy mà cô lại cho là thật. Đúng là mơ mộng hão huyền.”

“Anh có biết tôi đã...”

“Không cần phải nói nhiều với hắn, Hứa Đông Quân từ giờ tao cấm mày liên lạc cũng như đến gần Di Linh, nếu như để tao phát hiện ra, tao nhất định sẽ đập gãy chân mày

Chưa kịp để Tiêu Di Linh nói hết câu Hàn Chi đã lập tức cắt ngang lời, bởi lẽ cô biết Tiêu Di Linh muốn nói gì.

Thà rằng cứ để Hứa Đông Quân không biết đến sự tồn tại của đứa bé, cứ như vậy mà hoàn toàn chấm dứt với hắn, thì kiếp này của Tiêu Di Linh sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa, và cô cũng có thể dễ dàng bảo vệ đứa bé hơn.

Nói xong, Hàn Chi ngay lập tức cầm lấy tay Tiêu Di Linh kéo đi.

Sau đó Cố Tư Thành cũng bước tới, cầm lấy chìa khoá xe cùng phong bì tiền ở trên bàn.

Trước khi rời đi liền ra lệnh cho gã quản lý đang đứng thập thò ở bên ngoài, tống cổ Hứa Đông Quân và cô bồ của hắn ra khỏi khách sạn.

Sau chuyện này Hứa Đông Quân rơi vào tình cảnh vô cùng thảm hại.

Trước đó hắn đã bị Hàn Chi đuổi ra khỏi công ty, tài sản Hứa gia thì đều bị niêm phong để điều tra, hiển nhiên là đám bạn bè của hắn sợ phải liên luỵ nên đều cắt đứt liên hệ, ngay cả Trương Lệ Lệ lâu dần cũng không còn tiền bạc mà chu cấp cho hắn.



Đến cả mảnh phao cuối cùng là Hứa Tô Châu, thì cũng hắt hủi hắn không chút thương tiếc.

Hứa Đông Quân chán nản tìm đến quán rượu, ngày này qua ngày khác, cho tới khi chút tiền ít ỏi cuối cùng vét sạch, hắn bị người ta ném ra ngoài đường như một bao rác.

Đúng lúc này Tiêu Di Linh trên đường trở về, bắt gặp bộ dạng nhếch nhác, thảm hại của hắn.

“Đông Quân..” Phải mất một lúc cô mới dám gọi tên hắn, gương mặt không khỏi kinh ngạc vì dáng vẻ không giống người này.

Hứa Đông Quân quần áo xộc xệch, bẩn thỉu, tóc tai xơ xác, gương mặt tiều tuy, quai hàm còn lún phún râu.

Đôi mắt hắn xuất hiện vài tơ máu đỏ, trong giây lát nhìn cô một cái, rồi sau đó xoay người loạng choạng bước đi.

“Hứa Đông Quân!” Cô gọi hắn một lần nữa, rồi trực tiếp chạy tới nắm lấy ống tay áo hắn.

“Buông ra!” Hắn gắn giọng quát.

“Dáng vẻ này là sao? Anh xem anh còn giống một con người không hả?” Đáy mắt cô ửng đỏ, chua xót nhìn hắn.

Hắn cười khinh bỉ:

“Chẳng phải đều là vì các người ban cho tôi đấy ư? Triệt hết đường sống của tôi giờ lại còn tỏ vẻ đạo đức hỏi tôi vì sao? Thật là buồn nôn!”

Tiêu Di Linh tức giận mắng:

“Anh tỉnh táo lại đi! Đây là cuộc sống do anh chọn, ai bắt anh phải sống như thế này hả?”

“Tôi là thế đấy cô hài lòng chưa? Chắc hẳn cô vui sướng lắm phải không? Cô cười đi! Cứ cười to lên!” Hắn vùng ra khỏi tay cô, trừng mắt cười lớn.

Thân mình Tiêu Di Linh run rẩy, hai mắt ửng đỏ, phẫn uất nhìn hắn.

“Hứa Đông Quân anh điên rồi... sao anh lại sống như thế này cơ chứ? Thà rằng anh cứ để cho tôi hận anh, căm ghét anh, còn hơn là khinh bỉ anh như thế này!”

“Nếu vậy thì cút đi! Biến ngay đi! Nếu lỡ gặp tôi thì coi như không quen biết là được rồi! Như thế cũng sẽ không làm bẩn mắt cô.”

“Đông Quân..”

“Đi đi!”

“Anh...”



“CÚT!” Hắn điên cuồng quát lớn, bàn tay còn thô bạo đẩy cô một cái.

“Em có thai rồi!”

Câu nói khiến Hứa Đông Quân chết sững, hắn mở to đôi mắt tiều tuỵ nhìn cô, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Nhưng mà qua một lúc, hắn lại quy về vẻ lạnh lùng cực hạn, thản nhiên nói:

“Vậy thì sao? Cô muốn tôi chịu trách nhiệm hả? Nói cho cô biết tôi chẳng còn thứ gì cả, mà hơn nữa chắc gì cái thai đó là của tôi?”

Hứa Đông Quân biết rõ con người của Tiêu Di Linh, cũng như biết rõ tình cảm mê muội của cô dành cho hắn, nhưng ngay lúc này hắn lại không ngăn được muốn làm tổn thương cô, muốn cô tránh xa hắn càng xa càng tốt.

BỐP−−.

Một cái tát như trời giáng đáp vào ngay bên má của Hứa Đông Quân.

Tiêu Di Linh cắn chặt môi, đau khổ nhìn hắn, nước mắt không biết từ lúc nào cứ thi nhau rơi xuống.

Âm thanh phát ra từ miệng cô thật nhẹ nhàng, cũng thật mạnh mẽ:

“Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm. Và anh cũng không được quyền nói những lời hèn hạ như thế!”

Hắn chẳng mảy may để ý, sau đó đột ngột tháo đi chiếc đồng hồ có giá trị duy nhất trên người mình, đưa đến trước mặt cô, vẻ mặt cùng lời nói lạnh lùng đến mức tuyệt tình:

“Vậy thì phá nó đi!”

Tiêu Di Linh theo phản xạ một tay ôm lấy bụng, loạng choạng lùi lại.

“Cô muốn sinh ra nó sao? Muốn nó nghèo khổ, bệnh tật giống như cô sao? Nếu muốn chấm dứt với tôi thì phải tận lực cắt đứt đi chứ? Giữ lại cái thứ vô dụng đó để làm gì?”

Hắn hung dữ bước tới, đem chiếc đồng hồ đặt vào lòng bàn tay đang nắm chặt của cô.

Tiêu Di Linh sợ hãi đến mức hất văng chiếc đồng hồ xuống đất, run rẩy nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập khiếp đảm cùng phẫn nộ.

“Tôi cứ tưởng nếu biết chuyện mình có con, anh sẽ thay đổi suy nghĩ và sống tốt hơn, nhưng mà tôi đã nhầm... anh còn độc ác hơn cả quỷ dữ nữa. Vậy thì từ giây phút này, đứa trẻ sẽ là con của một mình tôi mà thôi, anh không còn bất cứ liên hệ nào với nó nữa!”

Nói xong Tiêu Di Linh gạt nước mắt trên gò má rồi rời đi, để lại Hứa Đông Quân thất thần đứng đó.

Một lúc sau, cô mới loáng thoáng nghe thấy tiếng cười điên khùng của hắn vọng lại.