Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Cố Tư Thành, hắn lập tức lái xe lao thẳng đến bệnh viện.
Lúc này Hàn Chi đang ngồi chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy Cố Tư Thành xuất hiện, cô còn chưa kịp nói câu nào đã bị hắn chạy tới ôm chầm lấy.
Thân mình hắn to lớn, hoàn toàn phủ kín người cô, trong khoảnh khắc này cô cảm nhận được nhịp tim đang đập như trống trận cùng hơi thở gấp gáp, hoảng loạn của hắn.
Hai bàn tay sau lưng cô càng siết chặt hơn, sự mạnh mẽ này của hắn như thế hắn sợ nếu buông lỏng một chút thôi là cô sẽ tan biến đi vậy.
Rõ ràng là hắn đang rất sợ.
Chỉ trong một lát ánh mắt hắn hội tụ biết bao nhiêu là cung bậc cảm xúc, từ lo lắng cùng khủng hoảng, cho đến day dứt cùng bất lực, tất cả đều giằng xé trong tâm trí hắn khiến hắn gần như là vô lực.
Mặc dù hắn đã cử người âm thầm theo dõi bảo vệ cô, nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, nếu như hôm nay cô xảy chuyện, thì...
Nghĩ thôi, hắn cũng không dám nghĩ nữa.
Cô cảm nhận được sự lo lắng của Cố Tư Thành, nhưng để hắn cứ mãi ôm cô thế này ở trước phòng phẫu thuật thì không được hay cho lắm, vậy nên cô từ trong lồng ngực rắn chắc của hắn, khó khăn cất lời:
“Em không sao, nhưng mà anh ôm chặt quá, em không thở được...
Như vậy hắn mới chịu buông cô ra.
Nhìn vẻ bi thương xen lẫn lo lắng vẫn còn đọng lại trong đôi mắt của của hắn, cô liền đè nén tâm trạng của mình xuống, cũng là giải tỏa bớt áp lực cho hắn.
“Là Tiêu Ngạn đã cứu em, sau này anh phải đối xử với người ta tốt một chút...
Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, dịu dàng gật đầu:
“Anh biết, từ bây giờ cậu ta chính là ân nhân của anh, về sau ba đời con cái sống không cần phải suy nghĩ.”
Câu trước cô còn đang cảm động, cho tới câu sau thì...
Cô gạt tay Cố Tư Thành ra khỏi đầu mình, sau đó ngồi lại vị trí cũ.
“Tiêu Ngạn không phải người tham lam quyền lực hay vật chất như anh nghĩ đâu, nếu anh dùng tiền để cảm ơn Tiêu Ngạn, thì e rằng sẽ khiến anh ấy thấy bị xúc phạm đấy, cho nên anh chỉ cần đừng làm khó người ta là được, việc cảm ơn em tự khắc có cách.”
Nếu là trước đây hắn sẽ so đo, nhưng mà bây giờ hắn cảm thấy Tiêu Ngạn đó cũng không còn đáng ghét nữa, cho nên hắn chậm rãi ngồi xuống ngay bên cạnh cô, khẽ mỉm cười:
“Được! Đều nghe em...
Cô gật đầu, sau đó dựa vào hắn.
Cảm giác ngay khi cô nhìn thấy hắn thật yên tâm biết bao, giống như mọi nỗi sợ hãi, bất an đều có hắn mà tan biến.
Thật ra không chỉ có Cố Tư Thành mà cô cũng cực kỳ hoảng sợ, nhìn Tiêu Ngạn vì cứu cô mà chịu đau đớn khiến tâm can cô như rơi vào miệng lửa.
Trước giờ cô chỉ quan tâm đến việc nguy hiểm có xảy ra với mình hay không, mà quên mất rằng nguy hiểm của cô còn có thể liên luỵ đến người khác.
Cô chỉ có thể không ngừng cầu khấn ông trời cho Tiêu Ngạn được bình an, tai qua nạn khỏi, bằng không nếu như hôm nay Tiêu Ngạn có mệnh hệ gì, cô chắc chắn sẽ ân hận đến chết mất.
Không lâu sau đèn phòng phẫu thuật đột nhiên tắt. Ngay sau đó, cánh cửa lớn mở ra, y tá đẩy giường bệnh ra ngoài, theo sau là bác sĩ đã phẫu thuật cho Tiêu Ngạn.
Cả hai lập tức đứng dậy, Hàn Chi nóng vội hơn cả, vẻ mặt vô cùng khẩn trương:
“Bác sĩ, anh ấy thế nào?”
Vị bác vừa nhìn liền biết rõ người đứng sau cô là ai, có thân phận như thế nào, huống hồ còn biết rõ chính là vì người đàn ông này mà giám đốc bệnh viện đã đích thân gọi cho ông, nên ông phải hết sức thận trọng.
Vị bác sĩ tháo khẩu trang, sau đó cúi đầu chào Cố Tư Thành một cái rồi mới trả lời Hàn Chi.
“Cố tổng, Hứa tổng, hai vị yên tâm, ca phẫu thuật diễn ra rất thành công, nhờ được cấp cứu kịp thời cộng với thể lực tốt của bệnh nhân, cho nên chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể hồi phục lại như cũ.”
Nghe thấy vậy Hàn Chi như bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, cô vui mừng nở một nụ cười, cúi đầu nói:
“Bác sĩ, cảm ơn ông rất nhiều!”
“Hứa tổng, đây là trách nhiệm của tôi..”
Cố Tư Thành liếc nhìn bảng tên trên áo vị bác sĩ, rồi lên tiếng:
“Bác sĩ Lục, giúp tôi tìm phòng bệnh tốt nhất, dịch vụ y tế cùng khâu chăm sóc cũng là loại tốt nhất cho tôi, mọi chi phí không thành vấn đề.”
Bác sĩ Lục lập tức gật đầu, cười đáp:
“Cố tổng yên tâm, đã là người của ngài thì chúng tôi tuyệt đối không dám lợi là."
Ngay sau vụ việc Cố Tư Thành đã lập tức phong toả mọi tin tức, những người có mặt ở đó đều phải tuyệt đối giữ kín bí mật, bất kỳ ai tiết lộ nửa lời đều phải chịu sự trừng phạt của hắn.
Cho nên ngoài bọn họ ra, ai cũng đều cho rằng Tiêu Ngạn là vì đau ruột thừa nên mới phải nhập viện mổ gấp, ngay cả Tiêu Di Linh cũng không hề hay biết sự thật.
Ngoài ra Cố Tư Thành cũng cho người khẩn trương truy bắt hung thủ, cho nên chỉ hai ngày sau đó hắn đã tra ra được tung tích đối phương.
Gã này có tên là A Hổ, trước kia từng là lính đánh thuê chuyên nghiệp, sau đó bị sa thải, trở thành một gã đâm thuê chém mướn và hoạt động riêng lẻ ở khu vực Chiều Các
Lúc này đã là 5 giờ 30 phút chiều, thời tiết vào cuối thu nên trời rất nhanh đã phủ một tầng bóng tối.
Phía sau nhà máy bỏ hoang, thân hình cao lớn của Cố Tư Thành bị ánh chiều tà phủ lên trông giống hệt một pho tượng cổ, khuôn mặt hắn quá mức lạnh lùng, tàn nhẫn, trong đáy mắt lại ngập tràn sát khí.
Hắn lặng lẽ nhìn gã đàn ông bị đánh đến mức mặt mũi biến dạng, đang nằm lăn lộn dưới đất.
“Kẻ sai khiến mày là ai?”
A Hổ đau đớn bò đến dưới chân Cố Tư Thành.
“Tôi không biết! Thật sự không biết... bọn họ đưa trước cho tôi 50% số tiền và một bức ảnh, chỉ nói sau khi xong việc sẽ nhận nốt 50% còn lại. Nhưng mà việc không thành, cho nên bọn họ nói sẽ chỉ thanh toán thêm 20%, đúng 7 giờ tối nay sẽ giao tiền... ngoài ra tôi không biết thêm gì nữa... bởi mỗi lần nói chuyện người đó đều ngồi ở trong xe.”
“Là đàn ông hay phụ nữ?” Giọng Cố Tư Thành trầm thấp, mang theo áp lực nặng nề khiến đối phương run sợ.
A Hổ vội lắc đầu: “Tôi không rõ... vì kẻ đó chỉ ra lệnh cho tài xế nói chuyện với tôi.”
“Địa điểm giao tiền ở đâu?”
“Ở ngay ngã rẽ thứ hai của toà nhà A6 ”
“Dẫn đường!”
Sau câu nói của Cố Tư Thành, Nhất Phàm bèn túm chặt lấy cổ áo A Hổ, xốc ngược hắn đứng lên.
A Hổ khó khăn ôm lấy bụng, hai hàm răng nghiến chặt lại, hắn lết theo cái chân đầy thương tích mà khập khiễng bước đi.
Theo sau là Cố Tư Thành và Nhất Phàm.
Tuy nhiên, ngay khi đến ngã rẽ thứ hai, lợi dụng lúc Cố Tư Thành đang để ý xem xét địa hình xung quanh, thì A Hổ lập tức tháo chạy ra đường lớn.
Trong khoảnh khắc chưa đầy 10 giây, đột ngột một chiếc xe từ đâu lao tới đâm thẳng vào A Hổ. Khiến cả người hắn bay lên không trung, rồi đập mạnh xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Người bên trong xe lập tức mở cửa bước xuống, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Ngay sau đó lại nhìn đến Cố Tư Thành, khẽ nở một nụ cười điềm nhiên cố hữu.
“Cố tổng, sao ngài lại ở đây?”
Cố Tư Thành nhanh chóng nhận ra người này, ông ta chính là chủ tịch công ty Triệu thị, Triệu Vu Bách.