Nhà hàng mà Trình Thiếu Kiệt đưa cô đến là một nhà hàng kiểu Pháp, ở đây gây ấn tượng bởi không gian thiết kế rất lãng mạn, hiện đại, là sự kết hợp giữa nhà hàng và bar lounge.
Tại đây, thực khách sẽ được trải nghiệm ẩm thực vùng Provence ở miền Nam nước Pháp. Đây cũng là quê hương của loài hoa lavender được nhiều người yêu thích.
Hai người họ ngồi vào bàn không bao lâu thì thức ăn được đưa ra, trong không gian ấm áp, trầm lắng bởi những giai điệu nhẹ nhàng, cùng với đó là khung cảnh lãng mạn của những cặp đôi yêu nhau, thoạt nhìn cũng đủ biết nơi đây là dành cho những đối tượng nào.
Cố Tư Thành ngồi cách chỗ của bọn họ không xa, từ hướng này có thể nhìn thấy rõ gương mặt của Hàn Chi, suốt từ lúc bước vào hai người họ luyên thuyên không ngớt, đã thế cô vợ nhỏ này của hắn luôn cười, nụ cười xinh đẹp như đoá hoa đang dịu dàng chớm nở, khiến đàn ông không cưỡng được mà lén nhìn ngắm.
Cố Tư Thành chỉ hận một nỗi, không thể đem khăn trải bàn ra mà bọc kín cô lại. (1
Người phụ vụ đưa menu cho Cố Tư Thành, hắn chọn đại một vài món, cùng một chai rượu macallan.
Thời gian chầm chậm trôi qua, bất ngờ Trình Thiếu Kiệt nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô.
Ánh mắt Cố Tư Thành nhìn chằm chằm vào đó, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực như muốn phá ra.
Đúng lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp bước tới trước mặt Cố Tư Thành.
Về phía Hàn Chi từ lúc phát hiện ra Cố Tư Thành, ban đầu cô cảm thấy hắn hành động như vậy thật trẻ con, ngang ngược, lại có phần ích kỷ. Nhưng sau khi thấy hắn ngồi một mình ở đó, trong lòng chợt liền có chút áy náy.
Muốn định nhanh chóng kết thúc bữa cơm với Trình Thiếu Kiệt, thì đột ngột lại
bị anh ta nắm lấy tay, sau đó không chút chần chừ mà bày tỏ tình cảm với cô, giống như thể anh ta đã đợi chờ cơ hội này từ rất lâu vậy.
Trong khoảnh khắc, cô lại khẽ liếc mắt về phía Cố Tư Thành, thì bất ngờ trông thấy cảnh, hắn nở nụ cười yêu nghiệt với người phụ nữ kia, còn vui vẻ ghi lại số điện thoại cho cô ta.
Trong lòng liền phát sinh một cảm giác khó chịu.
Cô chầm chậm thu tay về, từ chối lời tỏ tình của Trình Thiếu Kiệt.
Hắn cười một cách đáng thương: “Tại sao?”
“Anh không phải gu của em.” Cô một chút cũng không áy náy, mà thẳng thắn nói.
“Vậy người đàn ông như thế nào mới là gu của em?”
Hắn hỏi câu này, trong đầu không hiểu tại sao lại nghĩ đến Cố Tư Thành, khiến cho tâm trạng trở nên bức bối cùng bất an hơn.
“Người khiến cho em yêu, nghiễm nhiên sẽ trở thành gu của em.” Cô lắc nhẹ ly rượu trên tay, âm thanh nồng đậm như hơi men, khiến người ta khó cưỡng.
Trình Thiếu Kiệt nuốt xuống một ngụm khí, nuối tiếc cùng cực.
Hắn biết, bao năm qua ánh mắt cô nhìn hắn, chưa từng mang một chút vương vấn hay chứa đựng một chút tạp niệm nào, vẫn là vẻ trong sáng, thanh khiết như vậy.
Nhưng hắn lại nhớ rõ lúc cô một mình trong lễ đường, ánh mắt cô khi ấy hệt như hắn trong lúc này, ánh mắt ngập tràn tình yêu, là loại yêu mà không có được.
Hắn cứ tưởng sau khi ly hôn với Cố Tư Thành, cô có thể một chút nào để ý đến hắn, nhưng rốt cuộc cho tới bây giờ, cô vẫn vạch rõ ranh giới với hắn như vậy.
Nhưng không vì lời từ chối này mà hắn sẽ từ bỏ cô, đối với hắn đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Không lâu sau, thấy Trình Thiếu Kiệt đứng dậy đi thanh toán, Cố Tư Thành mới giật mình nhận ra, ban nãy vì sợ bị lộ nên hắn mới lấy xe của Nhất Phàm đuổi theo bọn họ, cho nên ví tiền, điện thoại đều để lại trong xe của hắn.
Nói cách khác, trên người hắn bây giờ một xu cũng không có.
Ngay lập tức Cố Tư Thành giờ hai ngón tay, miết vào nhau, tạo thành ký hiệu cầu cứu hướng về phía cô.
Nhưng mà Hàn Chi lại cho rằng Cố Tư Thành đang bắn tim trêu chọc, nên
trong lòng càng thêm tức giận, cô còn trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó thì xách túi đứng lên.
Cố Tư Thành trở nên sốt sắng, ngay khi hắn định đi đến quầy thanh toán gọi điện cho Nhất Phàm, thì bất ngờ Logan xuất hiện.
Logan bước vào nhà hàng cùng với một cô gái trẻ xinh đẹp, thấy Cố Tư Thành, hắn ta nói gì đó với cô gái rồi sau đó một mình tiến đến chỗ của hắn.
Hắn lập tức lấy lại phong độ, thản nhiên ngồi nhấm nháp ly rượu một cách thong thả.
“Cố Tổng, sao lại ngồi ăn một mình thế này? Em dâu đâu? À quên mất, em dâu xinh đẹp đã bỏ của chạy lấy người rồi! Thật là... cho đến giờ tôi vẫn thấy tiếc thay cho cậu.”
Câu cuối Logan lắc đầu, lời nói cũng thể hiện đúng tâm trạng của hắn.
Cố Tư Thành như có như không khẽ cười, bá đạo nói:
“Có gì mà phải tiếc, cái gì là của tôi, trước sau gì cũng là của tôi, người khác muốn nhòm ngó, cũng chỉ có thể nuốt nước bọt.”.
“Cố tổng, cậu nên bỏ cái tính kiêu căng này đi, nếu không có ngày cũng sẽ hối hận vì nó đấy! Phụ nữ xinh đẹp như em dâu giống như hoa trong gương, trăng dưới nước vậy, lơ là một chút là tan biến ngay!”
Đáy mắt Cố Tư Thành nổi lên một luồng lạnh lẽo.
“Mà nhắc cho cậu biết, sắp đến ngày họp gia tộc, bận thế nào cũng nên đến, đừng để cho bọn họ làm phiền đến tôi, lại nói vì Logan này mà đích tôn Cố gia giận không có mặt, điếc tai lắm!”
Cố Tư Thành trước sau vẫn không thèm liếc hắn lấy một cái.
Ngay sau đó Logan kéo ghế ngồi đối diện với Cố Tư Thành, hắn ta vẫy tay gọi một nữ phục vụ, cô ta ngay lập tức hiểu ý, đưa đến thêm một chiếc ly, sau đó thuần thục nâng chai rượu được ướp lạnh lên, cẩn thận rót vào đó.
Nhưng không hiểu thế nào lúc hạ tay xuống, lại va phải ly rượu của Cố Tư Thành, khiến rượu còn sót lại đổ thẳng xuống đùi hắn.
Gương mặt nữ phục vụ thoáng chốc biến sắc, cô ta hoảng sợ xin lỗi, rồi nhanh chóng rút khăn từ trong túi áo ra, định một chân quỳ xuống lau cho Cố Tư Thành.
Nhưng mà hắn đã kịp thời ngăn lại, sau đó hỏi nữ phục vụ xem nhà vệ sinh ở đâu, rồi sải bước đi thẳng đến đó.
Logan trong khi chờ đợi liền thản nhiên uống hết ly rượu.
Nhưng mà chờ rất lâu, vẫn không thấy Cố Tư Thành quay lại, cho đến khi nhân viên đưa hoá đơn thanh toán đến, hắn mới ngớ người ra một hồi.
Chỉ có thể tức giận chửi thầm một tiếng trong miệng.
Đã vậy chai rượu mà Cố Tư Thành chọn, còn là chai rượu đắt nhất ở đó nữa.