RẦM—-
Một âm thanh lớn vang lên khiến người ta kinh hồn bạt vía, cũng không biết tên bắt cóc kia đã bay đến tận phương trời nào.
Chỉ thấy chiếc xe màu đen bên cạnh, đã nhanh chóng bỏ trốn từ bao giờ.
Cố Tư Thành lập tức mở cửa bước xuống, trong chớp mắt cả thân hình cao lớn lao vọt xuống phía dưới.
Ở trong tư thế bị dây rút trói chặt hai tay, Hàn Chi không có cách nào mà ngoi lên được, cả cơ thể theo cú ném của tên bắt cóc mà chìm dần xuống dưới.
Xung quanh bóng tối bao trùm, nước lạnh xuyên qua da thịt ngấm sâu vào trong lục phủ ngũ tạng của cô, tràn cả vào trong khoang miệng khiến cô không thể nào mà thở được.
Trong phút chốc trước mắt cô, hết thảy đều mờ dần đi, cô không còn cảm nhận được gì nữa, cứ thế buông xuôi, để bản thân bị dòng nước nhấn chìm xuống.
Vào trong chính khoảnh khắc tuyệt vọng này, thì một bàn tay to lớn vươn tới, ôm chặt lấy cô vào lòng, dù không nhìn rõ là ai, nhưng người này mang đến cho cô một cảm giác ấm áp vô cùng quen thuộc, một cảm giác an toàn, khiến cô hoàn toàn tin tưởng mà giao cả tính mạng của mình cho người ấy.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, âm thanh tha thiết mang theo thống khổ.
Rồi tiếp theo hơi thở quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng, rồi đến từng lần hô hấp của cô, một hơi thở ấm nóng điên cuồng, như đang thúc giục cô bừng tỉnh.
Cô đột ngột họ lên một tiếng, nước bên trong miệng theo đó trào ra ngoài.
Còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy cả người bị kéo vào lồng ngực rắn chắc của ai đó, cái ôm này cho cô cảm giác sống lại, cảm giác da thịt chạm vào nhau thật sự rất chân thực.
Giống như, cả người cô đang nằm giữa những đám mây. Cô từ từ đóng mở hai mắt, hô hấp gấp rút rồi cũng trở nên bình ổn hơn, mi tâm cũng chậm rãi giãn
ra...
Giây phút này đối với Cố Tư Thành, thật giống như trải qua một kiếp luân hồi, mang theo nỗi kinh sợ không gì tưởng tượng được.
Không sai! Hắn thực sự sợ hãi.
Khi thấy cô bị ném xuống dưới, toàn thân chìm sâu trong biển nước lạnh lẽo, u tối, thì trong lòng hắn một cảm giác mất mát chưa từng có dâng lên.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ có loại cảm giác mãnh liệt như vậy. Thậm chí là ngay cả giờ khắc này, khi mà Hàn Chi vẫn đang trong vòng tay hắn, thì hắn vẫn thật sự sợ hãi.
Hơn nữa, hắn còn rất rõ bản thân mình đang sợ hãi điều gì.
Hắn sợ phải mất đi cô.
Do Cố Tư Thành ôm quá chặt, lại chạm vào vết thương ở cánh tay khi cô ngã ở trên cầu, làm cô “a” lên một tiếng, cơ thể co rúm lại, gương mặt cũng vì thế mà biến sắc.
“Làm sao thế? Có phải bị thương chỗ nào rồi không?” Cố Tư Thành lập tức
cầm lấy hai vai cô đẩy ra, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
“Cố Tư Thành là anh sao?” Cô có chút mơ màng hỏi.
“Em nghĩ là ai hả?”
“Ban nãy tôi còn tưởng là anh chàng đẹp trai nào đó.”
Nghe xong hắn lập tức hất cô ra.
Cô nhăn mặt kêu lên, vốn dĩ cô chỉ muốn đùa với hắn một chút cho hết căng thẳng, ai ngờ hắn lại phản ứng mạnh như vậy. Đúng là cái nết không thể nào mà chấp nhận nổi.
Đúng lúc này, từ trên cầu liên tục vang lên tiếng còi xe cảnh sát, cùng tiếng kêu thất thanh của Nhất Phàm.
Cố Tư Thành lập tức đứng dậy, điều chỉnh công tắc gì đó trên đồng hồ, rồi giơ lên cao.
Một chùm tia sáng màu trắng bạc hướng về phía Nhất Nhàm, hắn cũng lập tức giật lấy đèn pin trên tay viên cảnh sát, hét lớn:
“Cố tổng đợi tôi! Tôi sẽ xuống đó ngay!”
Sau đó Nhất Phàm giao lại vị trí giữ đèn cho viên cảnh sát, rồi vội vã cầm theo một chiếc khác chạy xuống.
Lúc này Hàn Chi mới gạt hết nước trên mặt, nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh.
Màn đêm lan tràn khắp nơi, chỉ dựa vào ánh sáng từ trên cầu hắt xuống, đủ để thấy đất đá cùng bụi rậm tầng lớp bao quanh bọn họ, đâu đó còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu, khiến người ta ớn lạnh.
Cố Tư Thành nhìn cô, lạnh lùng ra lệnh: “Đi thôi!”
Vốn dĩ hắn đã tưởng tượng đến cảnh cô ôm chầm lấy hắn, cùng với những giọt nước mắt mà điên cuồng cảm ơn hẳn, nếu không, cũng phải nở nụ cười mừng rỡ nhìn hắn.
Vậy mà cô một câu cảm ơn cũng không có, đã thế lại còn mơ tưởng đến người đàn ông khác, thật khiến hắn muốn nổi điên lên.
Hàn Chi chống tay định đứng dậy, nhưng mà phát hiện ra hình như chân cô không thể di chuyển được nữa.
“Cố Tư Thành, hình như chân tôi bị thương rồi! Anh có thể dìu tôi được không?” Cô lên tiếng nhờ hắn.
Chẳng ngờ Cố Tư Thành vẫn không bỏ qua lời ban nãy của cô, giọng đầy khiêu khích:
“Sao không gọi anh chàng đẹp trai nào đó ấy!”
Cô vẫn không hiểu Cố Tư Thành già đầu như vậy, mà vẫn chấp nhất với một đứa con gái như cô làm gì, giống như hắn đang giận dỗi với người yêu vậy, nhưng mà kiểu đàn ông như thế chó cũng chả thèm yêu.
Cô nghiến chặt răng, lườm hắn.
“Đồ nhỏ mọn! Không dìu thì tôi sẽ tự đi.”
Cô chật vật đứng dậy, nhưng mà phát hiện ra mỗi một thao tác đều khiến cơ thể đau đớn, hơn nữa gió lạnh thổi tới khiến khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt của cô càng thêm trong suốt, giống như một đoá hoa mỏng manh, yếu ớt, đang run rẩy trong bão tổ, thật khiến người ta đau lòng.
Hắn không kiềm chế được vội bế cô lên, gương mặt lẫn lời nói đều lạnh như băng:
“Nhìn dáng vẻ của em thật khiến tôi ngứa mắt”
Cô không chống cự, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nhưng lại không ngẩng đầu, chỉ khe khẽ nói nhỏ trong miệng:
“Vậy thì đừng nhìn nữa... ai khiến anh nhìn đâu.”
“Đây là thái độ của em sau khi được cứu sao?” Nhắn nhíu mày, sắc mặt thì không được tốt cho lắm.
Có lẽ là do đã quá mệt mỏi, nên cô chủ động tựa vào vòm ngực rộng lớn của hắn, đôi môi anh đào vốn đỏ mọng giờ cũng dần mất đi màu sắc.
“Được rồi ân nhân...sau khi về tôi sẽ thắp hương khấn bái ông bà tổ tiên, phù hộ độ trì cho anh làm ăn phát tài, cầu được ước thấy, vạn sự hanh thông.”
Chân mày của hắn có hơi giãn ra đôi chút.
“Em khấn tổ tiên nhà em thì có tác dụng gì, chi bằng khấn tổ tiên nhà tôi ấy!”
Đôi mi dài xinh đẹp từ từ khép lại, cô khẽ nhếch miệng để lộ nụ cười diễm lệ.
“Ừm... anh muốn thế nào thì cứ làm như thế..”