Căn hộ cao cấp của Cố Tư Thành.
“Hắt xì.”
“Cố tổng ngài lạnh sao? Để tôi tăng nhiệt độ phòng lên nhé!”
Nhất Phàm vừa nói vừa định chạy đi tìm điều khiển, liền bị Cố Tư Thành ngăn lại.
“Không cần! Tôi vẫn ổn. Chuyện thu mua khu đất ở Trung Sơn - Nam Lộ thế nào rồi?”
Nhất Phàm thở nhẹ nhẹ, giọng đầy nuối tiếc: “Chúng ta đến chậm một bước rồi, người chủ cũ đã bán mảnh đó đó cho một doanh nhân họ Tiêu với giá 1000 tỷ.”
Vẻ mặt Cố Tư Thành đầy kinh ngạc, hắn chỉ nghĩ đơn giản Nhất Phàm đã mua xong mảnh đất đó, nên hỏi cho có chuyện, nhưng không ngờ, thế mà bị người khác nhanh tay mua mất.
Lẽ nào chỉ là trùng hợp?
“Nếu vậy tìm cách liên hệ với chủ mới đi.”
“Đã liên hệ, nhưng người này khá kín tiếng, tôi nhiều lần xin hẹn gặp cũng không được, chỉ có thể nhắn tin, nhưng đã đưa ra con số 2000 tỷ rồi vẫn chưa thấy hồi đáp, xem ra là không đồng ý.”
“Vậy trả lên 5000 tỷ.” Vừa nói Cố Tư Thành vừa thong thả, rót ra cho mình một ly rượu Macallan.
Nhất Phàm thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên: “Cố tổng tôi không hiểu tại sao ngài lại muốn mua bằng được mảnh đất hẻo lánh này? Với giá 5000 tỷ đó thực sự quá đắt, nó có thể mua đến cả chục mảnh đất như vậy.”
Cố Tư Thành ngả lưng lên ghế số pha, hai chân gác lên bàn, hắn khẽ lắc lư ly rượu trên tay, ánh mắt lạnh lẽo đầy hiểm ác.
“Mảnh đất này tuy bây giờ vô tri, nhưng trong thời gian tới có khả năng sẽ trở thành hạng mục trọng điểm, đến lúc đó nó chính là một miếng mồi béo bở mà ai cũng muốn có được. Việc quan trọng của cậu bây giờ là tìm mọi cách mua lại mảnh đất này, nếu không được thì tìm địa chỉ đi, tôi sẽ trực tiếp đến gặp anh ta.”
Dù đã theo chân Cố Tư Thành bao nhiêu năm, trên thương trường cũng đã vào sinh ra tử với sếp của mình bao nhiêu lần, nhưng mà bộ óc cao siêu với tầm nhìn hơn người này, quả thực Nhất Phàm hắn không thể nào mà nắm bắt kịp.
Nhất Phàm không hỏi thêm gì, dứt khoát gật đầu.
“Hiểu rồi thưa sếp.”
Ngay sau đó, Nhất Phàm lại nhận ra trạng thái không bình thường ở Cố Tư Thành, khi thấy hắn liên tục nhìn điện thoại liền tò mò lên tiếng.
“Sếp đang đợi điện thoại của ai sao?”
“Nhất Phàm! Chiều nay ở công ty có ai đến tìm tôi không?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại cậu ta.
“Có sếp Vương, sếp Lục, trưởng phòng kinh doanh, chủ tịch Tần thị…”
“Không! Không phải bọn họ, là phụ nữ ấy!”
“Tiểu thư Minh Châu, diễn viên Khả Ái, đối tác Jesica, thư ký Kim, còn có người mẫu San San…”
“Không phải! Đều không phải!”
“Vậy sếp muốn hỏi ai?”
“Là….”
Ding dong\~.
Đúng lúc này vang lên tiếng chuông cửa, Cố Tư Thành nhanh như cắt chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà xuất hiện trước mặt hắn, lại là một tên cảnh sát mặt búng ra sữa.
“Có chuyện gì?”
Tên cảnh sát còn chưa kịp lên tiếng đã bị lời của Cố Tư Thành doạ cho mất vía, nhất là đôi mắt sát thủ kia, giống hệt như muốn giết người vậy.
Viên cảnh sát cố lấy lại phong độ.
“Anh là Cố Tư Thành, 32 tuổi, có số chứng mình là 078xxx?”
“Đúng! Thì sao?”
“Có người tố cáo anh xâm hại, bạo hành phụ nữ, cho nên phiền anh theo tôi về cục một chuyến để xác nhận.”
“Là ai tố cáo?”
“Hiện tại nạn nhân cũng đang có mặt ở đó, nên mong anh hãy phối hợp!”
“Cố tổng có khi nào là đối phương muốn huỷ hoại danh tiếng của ngài, tốt nhất là ngài đừng đi, để tôi điều tra rõ chuyện này đã!”
Nhất Phàm từ sau lưng hắn khẩn trương lên tiếng, gương mặt lộ rõ sự lo lắng.
Cố Tư Thành lại chỉ nhếch miệng cười nhạt: “Không sao… tôi biết là ai tố cáo rồi!”
Ngay sau đó hắn nhìn tên cảnh sát mà hỏi: “Cảnh sát, hiện tại nạn nhân đang ngồi trong xe của cậu, và đợi tôi ở phía dưới?”
“Làm sao anh biết?” Tên cảnh sát liền chột dạ.
Hắn lại thản nhiên đáp: “Tôi và cô ấy thực ra có chút hiểu lầm, thế này đi cậu xuống dưới bảo cô ấy đợi tôi, 5 phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó để cùng cô ấy hoà giải.”
Nghe vậy viên cảnh sát cũng thuận tình rời đi.
Đổi lại là Nhất Phàm hắn vẫn chưa hết kinh ngạc.
“Cố tổng từ khi nào ngài lại gần gũi với phụ nữ vậy? Lại còn làm tới mức bị tố cáo nữa… thật đáng sợ!”
Nhất Phàm vừa dứt lời liền bị Cố Tư Thành đá cho một đá vào chân, khiến hắn đau đến mức ứa nước mắt. Sau đó Cố Tư Thành hất hàm về phía phòng làm việc, ra lệnh:
“Đem chiếc thẻ ở trên bàn ra đây cho tôi!”
Hứa Hàn Chi cô đúng là gan to bằng trời, vậy mà dám tìm tôi theo cách này.
Quả nhiên 5 phút sau Cố Tư Thành đã xuất hiện ở bên dưới toà chung cư cao cấp.
Ngay lúc này, hắn đã trông thấy cô đứng ở trước đài phun nước.
Đây là đài phun nước lớn được làm từ đá hoa cương, cứ đúng 6 giờ tối là đèn ở đây sẽ đồng loạt phát sáng, kèm theo đó hàng chục vòi phun nước sẽ liên tục được bắn ra, tạo thành dải nước đầy màu sắc lấp lánh, đẹp mê ly.
Nhìn thấy Cố Tư Thành rảo bước tới, cô tự nhủ phải kiềm chế, không được đấm hắn.
“Hàn Chi, muốn tìm tôi thì cứ đường hoàng mà tìm, tại sao lại sử dụng thủ đoạn đê tiện này?”
“Bớt dài dòng đi! Tiền của tôi đâu?”
Nếu mà cô có số điện thoại và địa chỉ của hắn, thì đã không mất thời gian thế này.
“Tiền nào của cô?“
“350 tỷ từ tờ vé số.”
“Không phải đã đưa cho cô rồi sao?”
“Cố Tư Thành anh đừng quá đáng! Đây là tiền của tôi và Đại Bảo, anh làm thế này chính là trộm cắp bất lương.”
“Tôi quả thực rất tò mò, không hiểu vì sao cô lại biết tờ vé số mà Đại Bảo chọn sẽ trúng, còn trúng giải đặc biệt đến tận 350 tỷ.”
“Anh theo dõi tôi?”
“Cô cướp Đại Bảo từ chỗ Logan, cô nghĩ không ai biết sao? Tôi là chạy theo sau đòi người, nên vô tình trông thấy mà thôi.”
“Tôi không đến đây để giải thích, tôi đến để lấy tiền.”
Cô đã nghĩ đến cảnh sẽ liều mình để đòi lại bằng được số tiền này, nhưng mà thật khác xa với tưởng tượng của cô, Cố Tư Thành đột nhiên rút ra một chiếc thẻ, ném về phía cô.
“Sau khi đóng thuế và khấu trừ chi phí khác thì còn 300 tỷ. Trong thẻ này là 150 tỷ của cô, số còn lại của Đại Bảo thì tôi sẽ lấy.”
“Tại sao?”
“Đại Bảo gây ra tổn thất nặng nề cho Cố thị, một chút này không phải nên bù đắp sao?”
“Nhưng Đại Bảo đã chết rồi mà….”
“Cô tưởng chết là xong à? Nếu vậy thì đơn giản cho anh ta quá!”
Rất lâu sau cô không có phản ứng gì.
Nhưng mà đôi mắt bắt đầu ửng đỏ, đồng tử trong suốt như lưu ly lại tràn ngập lửa giận, ánh lên tia sáng như muốn thiêu đốt người.
“Đồ khốn! Anh đúng là quỷ dữ hút máu người mà! Tại sao trước kia tôi lại kết hôn cùng anh chứ? Thật là vấy bẩn thanh danh của tôi. Cố Tư Thành loại người như anh không được chết dễ dàng đâu, mà phải sống trong cảnh không con không cháu, cô độc tới già, bệnh tật…..ưm…m…”
Cô còn đang chửi nhưng mà đột ngột Cố Tư Thành áp tới, chặn miệng cô bằng một nụ hôn trời tru đất diệt.
Chớp mắt mọi thứ trước mặt cô tối sầm lại, thân thể cứng ngắc, bên tai mọi thứ cũng ù đi không còn nghe ra là âm thanh gì.
Đến khi Cố Tư Thành lưu luyến rời khỏi môi cô, thì cô mới hoàn hồn, cố gắng hít thở chút không khí hiếm hoi vừa bị hút cạn.
Chính Cố Tư Thành cũng không thể hiểu bản thân mình vừa làm gì, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm tình, đôi môi ướt át…
Vào chính lúc này, cô dùng đầu mình đập vào mặt Cố Tư Thành một cái thật mạnh.
Hắn lập tức choáng váng, cộng thêm đôi dép dẫm phải nước khiến hắn trơn trượt, cả người ngã về sau.
Đầu bất ngờ đập phải thành đá hoa cương, bất tỉnh nhân sự.