Cố Tổng, Trợ Lý Của Cô Đẹp Trai Quá!

Chương 4: Cô ngồi xe lăn rồi




Chiếc xe phía sau không tránh kịp, đâm thẳng vào xe cô, còn đâm ngay đầu xe. Cố Ngôn chỉ cảm thấy cơ thể như bị va đập mạnh, đầu chấn động, mặt cũng truyền đến cơn đau.

Xung quanh như vang lên tiếng la hét của mọi người, cô mơ hồ nhìn thấy từng chiếc xe dừng lại, người xung quanh chạy tới, có không ít người lao về phía cô.

Là ai bật đèn pha chết tiệt vào buổi tối, cô cảm thấy trước mặt trắng xóa, người dần lạnh cóng, cơn đau trên mặt cũng mất đi cảm giác.

Dần dần, ý thức của cô tan biến.

Sau khi cô gặp tai nạn, một chiếc xe màu đen cách đó không xa cũng dừng lại.

Một bóng dáng cao gầy trên xe bước xuống, lao về phía cô dưới màn mưa.



Bệnh viện, ba ngày sau.

Giữa trưa, nắng như đổ lửa, cây ngô đồng to lớn sum suê lá, ánh mặt trời xuyên qua tán lá xanh um chiếu xuống mặt đất loang lổ, bóng cây khẽ đong đưa.

Dưới tầng bệnh viện có không ít bệnh nhân được người nhà đẩy xe lăn đi tản bộ, hít thở không khí.

Một cô gái xinh đẹp tóc dài uốn xoăn mặc áo blouse trắng cũng đang đẩy một người trên xe lăn đi vào công viên dưới tầng.

Trên xe lăn là một cô gái, cô mặc đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng, mái tóc dài tùy tiện búi lên, vài lọn tóc lòa xòa bên vành tai và trên chiếc cổ trắng nõn, tăng thêm vẻ xinh đẹp.

Vẻ mặt cô lạnh lùng, sống mũi cao, đường nét gương mặt thanh tú. Nhưng lúc này, một người đẹp lạnh lùng như vậy lại có sắc mặt xanh xao, khó gần.

Không biết hai người nói đến chuyện gì mà cô gái ngồi trên xe lăn hờ hững hỏi: “Việc nhờ cậu làm giúp thế nào rồi?”

Lâm Tử nghe thế thì không khỏi cười nói: “Yên tâm đi, sắp xếp đâu vào đấy rồi, thông báo tuyển trợ lý cũng đã đăng, ngoài đăng trên mạng thì tớ còn dán thông báo tuyển dụng ngay cửa văn phòng của cậu.”

Cô gái trên xe lăn nghe vậy mới khẽ hừ một tiếng, có lẽ là cảm thấy chuyện đang diễn ra miễn cưỡng không có trở ngại gì.

Mặc dù đã hai ngày trôi qua, nhưng Lâm Tử biết cô khó chịu, cuối cùng vẫn an ủi: “Tớ bảo này Cố Ngôn, chân cậu đã gãy xương rồi thì nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi, vết thương gân cốt thế này phải cần trăm ngày, cậu có nhanh thì ít nhất cũng phải nửa năm mới có thể hồi phục.”

Đúng vậy, cô gái ngồi xe lăn chính là Cố Ngôn.

Mấy ngày trước, để cứu người bị ngã từ trên xe mô tô xuống, cô đã dùng xe của mình để chắn giúp anh ta, cuối cùng cô bị một tài xế cẩu thả vừa lái xe vừa xem điện thoại đâm phải.

Vụ va chạm này rất khéo, ngoài chấn động não nhẹ thì hai chân đều bị thương ở mức độ khác nhau, đặc biệt là chân trái gãy xương nghiêm trọng.

Vốn dĩ lúc gọi điện thoại là cô ấy muốn bảo Cố Ngôn đến hộp đêm chơi với cô ấy, nhưng Cố Ngôn không đến hộp đêm thì cũng thôi đi, đằng này còn là cô ấy đến bệnh viện tìm Cố Ngôn.

Ai bảo cô ấy là một bác sĩ ngoại khoa, bệnh viện Cố Ngôn vào vừa khéo lại là bệnh viện cô ấy làm việc.

Cố Ngôn nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi, môi mím chặt lại.

Tất nhiên cô biết mình cần bao nhiêu thời gian để hồi phục hẳn, chỉ có điều hai chân không tiện sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô.

Cô còn rất nhiều việc phải làm, dù bản thân cô có thể đợi được, nhưng những người đang đối mặt với khó khăn thì không đợi được.

Huống hồ, công việc của cô buộc phải ra ngoài, phải tìm trợ lý thế nào để có thể xử lý cả những việc vụn vặt của cô, còn có thể đồng ý theo cô ra ngoài mọi lúc mọi nơi?