Lệ phi nghe xong lại càng tức giận hơn: "Bổn cung không tin cái gọi là bẩm sinh, chuyện thành do người, Tuyết Cầu Nhi, bổn cung nhất định phải đẹp hơn con tiện nhân đó mới được.
Ánh mắt của bệ hạ vĩnh viễn chỉ được dừng lại trên người của ta thôi!"
Ta giả vờ do dự, sau đó chậm rãi nói: "Nữ nhân thuộc âm, nếu xung quanh dùng nhiều vật thuộc âm thì cơ thể sẽ được tẩm dưỡng, ngày càng trắng trẻo xinh đẹp hơn."
"Vật thuộc âm là gì?" Hai mắt Lệ phi sáng rỡ.
"Ví dụ như đổi các loại hoa cỏ bình thường thành loại có tính âm như hoa ngọc trâm, tú cầu..."
Lệ phi phất tay: "Chuyện nhỏ thế này, ngươi cứ xem rồi làm đi."
Ta chần chừ nói: "Còn có một số món ăn..."
"Tất cả đều giao cho ngươi, ngươi làm việc, bổn cung rất yên tâm."
Thế là ta sai người thay hết một lượt hoa cỏ trong điện, cây hợp hoan ngoài điện cũng được thay bằng cây hoè.
Mặc dù đang độ cảnh xuân tươi đẹp nhưng trong Quan Sư Cung lại âm khí dày đặc, làm người ta phải rợn tóc gáy.
Trước đây Lệ phi từng hỏi ta có phải cổ sư hay không, tất nhiên là ta không phải rồi.
Từ nhỏ ta đã luyện cổ rất kém, sau khi rời bộ tộc, thứ ta học không phải cổ thuật mà là vu thuật.
A tỷ à, ngươi có biết trong gỗ cây hoè có quỷ hay không? Không biết những người bị ngươi hại c.h.ế.t có đến tìm ngươi không nhỉ?
4.
"Nhược Hề, có phải dạo này nàng thấy không khỏe ở chỗ nào không?"
Hoàng đế nhìn sủng phi gầy yếu của mình, có chút lo lắng: "Trẫm thấy nàng càng ngày càng gầy đi đấy."
Lệ phi tựa đầu vào vai Hoàng đế, dịu dàng nói:
"Sắp tới sinh nhật của bệ hạ rồi, thần thiếp muốn tặng cho ngài một món quà lớn nên khó tránh khỏi việc lo lắng quá độ."
"Quà cáp gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của nàng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-04.html.]Hoàng đế nắm tay Lệ phi, ánh mắt quét qua nhóm cung nhân chúng ta, giọng trầm xuống:
"Các ngươi hầu hạ chủ tử kiểu gì vậy, đúng là không tận tâm."
Ta vội quỳ xuống, giọng nức nở: "Bệ hạ, những ngày qua nương nương nhọc lòng quá mức, thường hay giật mình tỉnh giấc trong mộng, còn cấm chúng nô tỳ không được gọi thái y, nói là sợ làm ngài lo lắng.
Bệ hạ, xin ngài hãy khuyên nương nương đi!"
Lệ phi sững người, Hoàng đế lập tức nhìn nàng ta đầy yêu thương: "Sao nàng lại làm bậy như vậy?"
Sau đó ngài bảo thái giám bên cạnh mau chóng đi truyền thái y.
Lệ phi cho ta một ánh mắt khen ngợi, đưa tay ôm n.g.ự.c tựa vào lòng Hoàng đế.
"Tam Lang, chàng công việc bận rộn, thần thiếp sợ làm chàng bận lòng."
Hoàng đế thở dài, vuốt tóc nàng ta, trách móc rằng:
"Lúc nào nàng cũng hiểu chuyện như thế, có đôi lúc trẫm lại mong nàng nhõng nhẽo hơn một chút."
Ta chú ý thấy thân thể Lệ phi hơi cứng lại, dường như lời Hoàng đế nói khiến nàng ta rất khó chịu.
Hoàng đế canh chừng thái y bắt mạch và kê thuốc cho Lệ phi, mấy ngày sau cũng ở lại trong cung của nàng ta.
Lệ phi không yên tâm để người khác sắc thuốc, chỉ giao cho ta làm việc này.
Nước thuốc màu nâu rất đắng, lần nào cũng cần Hoàng đế dỗ dành thì nàng ta mới chịu uống thuốc.
Ta nhìn Lệ phi uống hết từng bát thuốc do chính tay ta sắc, trong lòng cười lạnh.
Cơ hội tốt thế này, sao ta có thể bỏ qua được chứ.
Lệ phi, nhan sắc của ngươi, còn giữ được bao lâu nữa đây?