Trước đó anh nói gì cô cũng nghe răm rắp, thoạt trông hết sức ngờ nghệch, vậy mà bây giờ lại lắc đầu nguầy nguậy và nói: “Không được đâu, em có bạn trai rồi, không thể... không thể đến nhà người khác ở được.”
Châu Kinh Duy tỏ ra tiếc nuối.
Cô đã có bạn trai rồi ư?
Nghĩ đến đó, suy nghĩ vừa thoảng xuất hiện trong tâm trí anh dần phai nhạt.
Vừa rồi quả thật anh có ý đồ khác, nhưng cũng không thể chỉ vì chút rung động thoáng qua mà để bản thân rơi vào tình cảnh bị người ta chỉ trích được.
Châu Kinh Duy vốn là người lí trí, nỗi xúc động nhất thời trong lòng đã tan biến hoàn toàn.
Anh siết chặt tay lái, giọng điệu vẫn ôn hòa, không có gì khác thường: “Tôi sẽ đưa em đến một khách sạn ở gần đây.”
Trình Vi Nguyệt đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào cửa sổ xe, cứ thế mà say giấc nồng.
Cô có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, hòa quyện giữa vẻ quyến rũ mê hồn với dịu dàng e thẹn, khiến người ta chỉ gặp một lần cũng khó mà quên được.
Nhất thời, Châu Kinh Duy muốn hỏi tên cô, nhưng rồi nghĩ đến việc cô có thể vào phòng bao tại Ngọc Hàm thì lại thấy không cần thiết. Giới thượng lưu Kính Thành quanh đi quẩn lại chỉ có chừng ấy người, sớm muộn gì cũng gặp được thôi.
Xe đỗ lại trước khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất Kính Thành, Trình Vi Nguyệt vẫn ngủ say. Châu Kinh Duy bế cô vào trong, nhân viên lễ tân mặc đồng phục khách sạn vội bước tới chào hỏi: “Anh Châu
a.”
Châu Kinh Duy gật đầu, mặt mày điềm đạm. Anh có một phòng Tổng thống tại tầng cao nhất của khách sạn này. Căn phòng được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc, sàn lát gỗ đỏ theo kiểu cổ, thoang thoảng mùi trầm hương.
Trầm hương có tác dụng xua tan cảm giác nóng ấm. Tiết trời mưa nắng đan xen như bây giờ rất hợp sử dụng những mùi hương thanh nhã như thế này.
Anh đặt Trình Vi Nguyệt lên giường ngủ chính. Nước da cô rất trắng, tương phản rõ rệt với ga giường sẫm màu, tựa ánh trăng chiếu rọi xuống đáy vực sâu.
Ánh mắt Châu Kinh Duy tối lại, bàn tay cách mặt cô chỉ gang tấc nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào. Anh vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng nếu nhìn kĩ, có thể thấy được vẻ ảm đạm trong đôi mắt ấy. Một lát sau, hơi thở của anh bắt đầu rối loạn.
Châu Kinh Duy chầm chậm rụt tay lại và đi ra ngoài, nhịp bước đều đều, không hề ngoái đầu lại...
Trong phòng bao tại Ngọc Hàm, Triệu Hàn Trầm sa sầm mặt nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài cửa sổ, tiếp tục uống rượu.
Mọi người trong phòng chẳng còn hứng thú uống rượu tán gẫu gì nữa, ai nấy ngồi im một chỗ, nom ngoan ngoãn tựa học sinh tiểu học trong buổi họp phụ huynh.
Lý Chiêu cứ nghĩ đêm nay rảnh rỗi, mọi người ra ngoài chơi một chuyến cho vui, nào ngờ lại thành ra thế này...
Anh ta hắng giọng rồi hỏi dò Triệu Hàn Trầm với vẻ xấu hổ: “Anh Trầm, cô nhóc còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là lẽ bình thường, từ từ dạy dỗ cũng được.”
Triệu Hàn Trầm đặt mạnh li rượu xuống bàn, cười gắn: “Dạy? Tôi nào dám dạy cô ấy nữa? Cô ấy sắp coi trời bằng vung luôn rồi! Dám đề tôi ê mặt!”
Lý Chiêu không biết tiếp lời anh thể nào, đành lẳng lặng rót đầy li cho Triệu Hàn Trầm rồi dè dặt nói: “Anh Trầm, bớt nóng...”
Nhất thời, Triệu Hàn Trầm không tài nào nguôi giận được, anh nhếch môi trào phúng: “Cô ấy được lắm, mưa to thế này mà nói đi là đi!”
Cuối cùng Lý Chiêu cũng hiểu được ý Triệu Hàn Trầm, vội nói: “Anh Trầm, để em giúp anh xuống dưới đó tìm xem thế nào, mưa to thế này chắc Nguyệt Nguyệt không gọi được xe đâu.”
Triệu Hàn Trầm không đáp mà chỉ tiếp tục uống, tuy vậy Lý Chiêu biết mình đoán đúng rồi. Anh ta vội vàng đi ra ngoài, lúc ra đến cửa còn tiện thể kéo bạn mình đi cùng: “An Tử, đi tìm với tôi nào.” Cổ Phần An lườm anh ta rồi thong thả theo sau, trên cổ áo hãy còn in vết son môi.
Triệu Hàn Trầm nhìn màn mưa xối xả ngoài khung cửa sổ sát đất, đôi mày càng lúc càng cau lại.
Tại đại sảnh khách sạn, hay tin Châu Kinh Duy đến, quản lý khách sạn vội ra đón tiếp. Ông ta đứng đợi ngoài cửa thang máy, thấy Châu Kinh Duy bước ra khỏi thang máy riêng của mình bên bước tới trước và cung kính hỏi: “Anh Châu, hôm nay anh không ở lại một đêm ạ?”
Châu Kinh Duy dừng bước, sực nhớ đến gương mặt đỏ bừng của cô, có lẽ là say rượu.
“Sáng mai nhớ chuẩn bị trà giải rượu cho vị khách trong phòng tôi, với lại bữa sáng làm thanh đạm chút.”
Viên quản lí ngấn người, sau đó vội nói: “Anh Châu cứ yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ phục vụ chu đáo.”
Châu Kinh Duy gật đầu, chăm chú nhìn màn mưa như trút nước ngoài cửa. Anh thật sự tò mò không biết bạn trai cô là ai mà có thể yên tâm để có một thân một mình gọi xe giữa đêm hôm khuya khoắt tại một nơi như Ngọc Hàm.
Chiếc Cullinan nổ máy và mất hút trong màn đêm...
Lý Chiêu và Cổ Phần An quay về phòng bao, mình mấy ướt như chuột lột, lại còn lấm lem bùn đất.
Triệu Hàn Trầm nhìn hai người chằm chằm, bờ môi mím chặt. Anh hỏi với vẻ không cam tâm: “Cô ấy đâu?”
“Anh Trầm.” Lý Chiêu thở dài, “Hai đứa bọn em suýt thì lật tung cả Ngọc Hàm này mà vẫn không thấy Nguyệt Nguyệt đâu.”
Triệu Hàn Trầm lặng thinh hồi lâu, không biết là đang nghĩ gì. Anh hơi cúi đầu, đưa tay xoa mi tâm. Ánh đèn pha lê rực rỡ đủ màu trong phòng rọi lên người anh, muôn hồng nghìn tía.
Lý Chiêu vừa lau tóc vừa trộm quan sát sắc mặt Triệu Hàn Trầm. Anh ta ngờ rằng vừa rồi mình nói chưa rõ nên Triệu Hàn Trầm mới bình thản đến vậy. Nhưng chỉ tích tắc sau đó, Triệu Hàn Trầm thình lình đứng phắt dậy, vơ vội chiếc áo khoác đen bên cạnh rồi sải bước ra khỏi phòng, không buồn ngoảnh đầu lại.
Động tác của anh quá nhanh, làm Lý Chiêu đánh rơi cả chiếc khăn trên tay. Thấy vậy, Cổ Phần An khịt mũi xem thường lườm Lý Chiêu, sau đó cầm một li rượu lên uống cạn, cảm thấy bụng dạ ấm áp
hắn.
Triệu Hàn Trầm nghĩ có lẽ Trình Vi Nguyệt chính là khắc tinh của mình. Trong số những cô bạn gái anh từng quen, Trình Vi Nguyệt là người cứng đầu cứng cổ nhất.
Anh đối xử tốt với cô đến vậy mà sao cô vẫn không biết điều cơ chứ?
Chẳng qua là thấy ngoại hình của cô...
Triệu Hàn Trầm mím môi, mặt mày hằm hằm.
Bên ngoài Ngọc Hàm, mưa mỗi lúc một nặng hạt, trắng xóa cả đất trời. Triệu Hàn Trầm tìm khắp phố xá xung quanh đó cũng chẳng thấy bóng dáng Trình Vi Nguyệt đầu. Quần áo anh ướt sũng, cái se lạnh đầu thu bắt đầu thấm vào da thịt, rét buốt thấu xương khiến gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt..
Triệu Hàn Trầm gọi điện thoại cho Trình Vi Nguyệt , đầu bên kia đã tắt máy. Lòng kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt.
Anh bực bội quay về đại sảnh của Ngọc Hàm, lòng bồn chồn không yên. Đang đi, anh chợt nhác thấy quảng cáo của công ty game trực thuộc Tập đoàn Chu thị hiển thị trên màn hình lớn ở trung tâm thành phố. Người phát ngôn là tiểu hoa đán đang nổi Kiều Tịnh Tuyết.
Trong quảng cáo, Kiều Tịnh Tuyết mặc một bộ trang phục cổ trang màu đỏ, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, gương mặt xinh đẹp đầy cuốn hút, đặc biệt là cặp mắt hạnh long lanh như biết nói.
Triệu Hàn Trầm nhìn chằm chằm hồi lâu rồi mới đi về phía thang máy.