Cố Tình Hôn Sâu

Chương 12: Nhanh chóng chia tay




Tôi không thể tiếp tục hợp tác với dự án mảnh đất ở trung tâm thành phố được, nhưng tôi có thể bồi thường cho cậu ở những mặt khác.” Châu Kinh Duy nở nụ cười vừa ung dung vừa nhã nhặn: “Tôi muốn dùng mảnh đất ở phía Nam thành phố của Tập đoàn Châu thị, đổi lấy mảnh đất ở trung tâm thành phố của cậu.”

Triệu Hàn Trầm nhếch môi cười khẩy: “Anh tính hơn đến chuyện đó luôn à? Cũng tham quá đấy!”

“Có tham hay không, có nuốt được hay không, chẳng phải là chuyện cậu cần quan tâm. Cậu chỉ cần trả lời tôi, cậu có bằng lòng hay không?” Trông thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của Triệu Hàn Trầm mà Châu Kinh Duy vẫn bình tĩnh hòa nhã như thường.

Triệu Hàn Trầm vẫn cố gắng thuyết phục anh: “Nhà họ Châu không thể nuốt mảnh đất lớn như vậy được đầu, chẳng phải hai bên hợp tác sẽ tốt hơn cả hai bên cùng tổn hại sao? Huống chi, không phải anh không muốn dính vào nhà họ Châu à?”

Đúng là anh không muốn thật.

Châu Kinh Duy mỉm cười, câu trả lời của Triệu Hàn Trầm đã nằm trong tính toán của anh.

Anh lướt qua người kia rồi đi tới bàn làm việc: “Nếu đã như vậy thì khỏi nói gì nữa, cậu đến sân bay đi, đừng để nhỡ giờ bay. Người mới vừa lên chức Tổng Giám đốc của Tần thị khó nói chuyện lắm đó, chắc cậu sẽ bận lắm đây.”

Triệu Hàn Trầm thấy dáng vẻ nước đổ đầu vịt của Châu Kinh Duy thì giận run cả người.

Thấy cuộc đàm phán lâm vào ngõ cụt, ở lại đây chỉ tổ chuốc nhục vào thân, thế là Triệu Hàn Trầm sa sầm mặt đi ra ngoài, khí thế ác liệt khiến ai nấy cũng phải e dè.

Chỉ cần có mắt là nhận ra ngay hai người này chia tay trong không vui rồi.

Người vây xem không khỏi nghĩ thầm, bình thường Luật sư Châu lạnh nhạt thế kia, nào ngờ bản lĩnh khiến người ta bốc hỏa lại lợi hại đến vậy.

Đợi đến khi Triệu Hàn Trầm rời đi, Châu Kinh Duy mới lấy kính mắt xuống rồi day trán, vẻ mặt chẳng có tí cảm xúc nào.

Nếu như vừa rồi Triệu Hàn Trầm đồng ý nhường mảnh đất ở trung tâm thành phố cho anh thì mảnh đất ở phía Nam thành phố của nhà họ Châu cũng đủ để bù đắp tổn thất cho Tập đoàn Cảnh Tinh.

Nhưng Triệu Hàn Trầm đã từ chối, hiển nhiên việc cải tạo khu trung tâm thành phố kia là điều không thể tránh khỏi.

Cho dù nhà của Trình Vi Nguyệt ở trong khu mà bọn họ sẽ quy hoạch. Triệu Hàn Trầm tự tin với tình cảm mà Trình Vi Nguyệt dành cho anh ta, cho nên không suy tính đến chuyện ấy sao?

Đáp án chỉ có mỗi Triệu Hàn Trầm biết được.

Châu Kinh Duy kìm nén cảm xúc, gọi một cuộc gọi nội bộ cho thư kí Trần Tấn: “Mang hồ sơ hôm qua tôi vẫn chưa xem xong tới giúp tôi, hai tiếng sau sẽ họp đề thảo luận.”

Sau khi Triệu Hàn Trầm đi công tác, cuộc sống của Trình Vi Nguyệt trở nên bình yên hơn hẳn.

Mẹ cô, Triệu Nhược Lan đăng ký học một lớp cắm hoa cách nhà không xa, lúc rảnh rỗi Trình Vi Nguyệt sẽ theo mẹ đến đó học.

Hầu hết những người học cắm hoa đều là phụ nữ trung niên, tuổi tác xấp xỉ với Triệu Nhược Lan, con cái trong nhà cũng đã lớn, gia cảnh đều thuộc hàng khá giả, vậy nên mới có thời gian nhàn nhã tu thân dưỡng tính ở nơi này.

Nội dung của khóa học cũng không phức tạp lắm, thường thì mọi người sẽ vừa cắm hoa vừa trò chuyện.

Ở đây chỉ có một cô gái nhỏ là Trình Vi Nguyệt, vậy nên chủ đề của các cuộc thảo luận thường liên quan đến cô.

“Nhược Lan này, em thật là may mắn khi sinh được cô con gái xinh đẹp như vậy, trông cứ như ngôi sao điện ảnh ấy.” Người nói chuyện là Tôn Mai, bạn tốt của Triệu Nhược Lan trong lớp học cắm hoa.

Triệu Nhược Lan vừa mới uốn tóc, mái tóc gợn sóng lớn đang thịnh hành được bà búi hờ sau gáy, bà mặc chiếc sườn xám với những đóa hoa mai đỏ thắm trên nền vải trắng, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt thanh nhã xinh đẹp.

Nghe vậy, Triệu Nhược Lan vừa đưa một bình hoa cho Trình Vi Nguyệt vừa nói: “Đứa nhỏ này giống em, từ nhỏ đã xinh đẹp rồi!”

Trình Vi Nguyệt nhận lấy bình hoa mẹ mình đưa tới, trong đó có một bó hoa bách hợp và hoa hải đường với đủ màu sắc, to đến mức sắp che khuất cả mặt của cô.

Cô nghe lời Triệu Nhược Lan nói thì thẹn thùng đỏ mặt.

“Đúng là giống em. Vị Nguyệt của chúng ta có gương mặt thật đẹp.” Tôn Mai nói tới đây thì mỉm cười, “Đúng rồi, chỉ có một đứa cháu làm phó chủ tịch ngân hàng, ngoại hình cũng tuấn tú lịch sự, có muốn chị giới thiệu cho con gái em làm quen thử không?”

Điều kiện này quả thật rất tốt, hai mắt Triệu Nhược Lan tỏa sáng, thuận thế hỏi: “Thể lúc nào gặp nhau thì tiện vậy? Mấy ngày nữa khai giảng, Vi Nguyệt nhà em cũng vào năm cuối đại học, đúng là nên yêu đương rồi.”

“Nếu gặp nhau thì cuối tuần này cho tiện đi.” Tôn Mai nhiệt tình đáp.

Trình Vi Nguyệt thấy hai người cứ nói chuyện mãi, e rằng sẽ nói đến những chuyện không đâu vào đầu nên cô vội vàng kéo tay Triệu Nhược Lan, ló mặt ra khỏi bình hoa rồi cười với Tôn Mai: “Dì Tôn à, cháu chợt nhớ phải làm chút chuyện nên muốn dẫn mẹ cháu ra ngoài một tí ạ.”

Cô kinh ngạc: “Anh Châu, sao anh có số điện thoại của tôi?”