Tiết trời tháng Chín của Kính Thành hãy còn sót lại cái khô nóng của mấy tháng hè nắng như đổ lửa, dù là ban đêm mà bầu không khí vẫn oi bức vô cùng.
Trình Vi Nguyệt sống cùng ba mẹ trong ngõ Đinh Lan nằm ở trung tâm thành phố, một nơi yên tĩnh nằm lọt thỏm giữa phố xá phồn hoa sầm uất.
Nhà bọn họ xây theo kiểu tứ hợp viện thời xưa, ngoài cổng còn treo đèn lồng màu cam.
Mẹ cô, Triệu Nhược Lan đã ra ngoài chơi bài với mấy bà bạn, ba cô, Trình Tồn Chính thì đang luyện chữ bút lông trong phòng sách.
Trình Tồn Chính đã làm giáo sư đại học cả đời nên cử chỉ có phần uy nghiêm.
Thấy Trình Vi Nguyệt đeo túi xách chuẩn bị ra ngoài, ông chau mày lên tiếng: “Đêm hôm khuya khoắt còn ra ngoài làm gì? Còn chưa ra trường mà đã muốn ăn chơi rồi à?”
Trình Vi Nguyệt có một gương mặt vô cùng mĩ miều, nếu sinh vào thời cổ đại thì cô chính là hồng nhan họa thủy, nhân vật điển hình mà người ta thường kể trong dã sử.
Cô có cặp mắt hạnh to tròn tràn đầy sức sống, khóe mắt hơi xếch, ánh mắt lúc nào cũng long lanh, con ngươi tròn xoe và đen láy hệt một chú mèo con.
Cô để mặt mộc, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, bờ môi đỏ thắm, làn da trắng trẻo mịn màng. Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa, hai bên Thái dương có vài sợi tóc lòa xòa, tôn lên vẻ dịu dàng. Vẻ đẹp trong trẻo, mộc mạc ấy còn bắt mắt hơn ổi người trang điểm tỉ mỉ. Xinh đẹp là thế, ấy vậy mà tính tình cô lại rất đỗi ngoan hiền.
Nghe ba mình hỏi vậy, Trình Vi Nguyệt khựng lại, nhìn Trình Tồn Chính rồi nhỏ nhẹ: “Ba, con ra ngoài gặp Triệu Hàn Trầm ạ.”
Sắc mặt Trinh Tồn Chính dịu đi, rõ ràng ông rất yên tâm với Triệu Hàn Trầm. Ông xua tay, dặn dò cô: “Đi chơi nhớ cẩn thận.”
Nói rồi, ông lại cúi đầu, tiếp tục viết chữ.
Trình Vi Nguyệt đứng bên lề đường đọc tin nhắn mà Triệu Hàn Trầm gửi cách đây mười phút: “Ngọc Hàm, tầng mười hai.”
Ngọc Hàm là một câu lạc bộ nằm ở trung tâm thành phố, tọa lạc tại nơi tấc đất tấc vàng, vật giá đắt đỏ khiến người ta phải líu lưỡi. Ở đó, Triệu Hàn Trầm có một phòng bao riêng, là phòng có vị trí tốt nhất, rất thích hợp để ngắm khung cảnh xung quanh.
Trình Vi Nguyệt lên xe taxi, đọc địa chỉ cho tài xế.
Xe vừa lăn bánh chưa được bao lâu, trời đã bắt đầu đổ mưa.
“Thời tiết hôm nay rõ là chán, cô bé à, cháu có đem ô theo không đấy?” Tài xế là một người đàn ông trung niên mặt mày chất phác, thấy Trình Vi Nguyệt xinh đẹp nhưng lại để mặt mộc thì tốt bụng khuyên nhủ, “Đó chẳng phải chỗ tốt lành gì đâu, con gái con đưa vào đó phải cẩn thận đấy nhé.”
Trình Vi Nguyệt ngượng ngùng mấp máy môi: “Cháu đi tìm bạn trai ạ.”
Bác tài xế nhìn Trình Vi Nguyệt qua gương chiếu hậu vài lần rồi thầm than, người đủ khả năng ăn chơi ở Ngọc Hàm không giàu cũng sang, có vẻ như cô gái trẻ chưa trải sự đời lại xinh đẹp này đã lọt vào mắt xanh một cậu thiếu gia ăn chơi trác táng nào đó rồi.
Đôi bên chỉ là bèo nước gặp nhau, bác tài xế cũng không tiện nhiều lời, đành yên lặng lái xe.
“Đến rồi đấy cháu.” Bác tài xế đỗ xe bên lề đường.
Mặt tiền Ngọc Hàm được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc thời cổ, trông vừa trang nhã vừa ý nghĩa.
Trình Vi Nguyệt hối hả chạy vào trong nhưng vẫn bị ướt mưa. Tóc mai của cô đẫm nước, chiếc áo hoodie màu hồng loang lổ những vệt thẫm màu.
Dọc đường từ cửa vào đến thang máy, cô gặp toàn người đẹp, vốn luôn thừa mứa ở những nơi thế này. Bên cạnh Triệu Hàn Trầm càng không thiếu những bóng hồng tuyệt sắc.
Nghĩ đến đây, Trình Vi Nguyệt hơi thẫn thờ, mãi đến khi cửa thang máy mở ra cô mới hoàn hồn.
Đây không phải lần đầu Trình Vi Nguyệt đến Ngọc Hàm, cô quẹt chiếc thẻ từ do Triệu Hàn Trầm đưa và nhấn nút tầng mười hai. Tầng mười hai chỉ có hai phòng VIP, trong đó phòng bên trái là của Triệu Hàn Trầm.
Hành lang dài thăm thẳm và tối om, xung quanh là những khung cửa sổ sát đất, chỉ cần cúi đầu là có thể quan sát được cảnh đêm rực rỡ của Kính Thành.
Trình Vi Nguyệt hối hả rảo bước, dù vậy cô vẫn để ý gian phòng bao bên phải thường bỏ không này lại có ánh đèn hắt ra ngoài qua cánh cửa mở hé.
Nhờ có ánh đèn, Trình Vi Nguyệt thấy được một người đàn ông đang đứng trong góc khuất hành lang, hơi nghiêng người tựa vào cửa sổ sát đất, vóc người cao ráo, ước chừng một mét tám mươi tám.
Anh mặc vest đen, đứng quay lưng về phía cô, đang gọi điện thoại. Bàn tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, nước da trắng trẻo. Trình Vi Nguyệt loáng thoáng thấy được phần cằm gọn gàng và góc nghiêng đẹp như tạc của anh, khí chất lạnh nhạt mà trong trẻo như lớp tuyết phủ trắng xóa trên đỉnh non cao, đồng thời lại xa ngoài tầm với, tựa vẻ rực rỡ của pháo hoa trước lúc tàn lụi.
Bí ẩn, kiêu ngạo, nhàn nhã.
Có lẽ vì cô dừng bước quá lâu nên anh cảm nhận được có người nhìn mình, chực ngoái đầu lại.
Trình Vi Nguyệt bối rối dời mắt đi, vội vã bước vào phòng bao.
Người đàn ông đứng cuối hành lang nghe thấy Ngụy Thính Nghiêu gọi mình trong điện thoại: “Kinh Duy, sao ông không nói gì hết vậy?”
Châu Kinh Duy xoa mi tâm, cất giọng khàn khàn: “Không có gì, tôi vừa thấy...”
Ngụy Thính Nghiêu ghét nhất là nói chuyện lấp lửng kiểu này: “Thấy gì cơ?”
Châu Kinh Duy khẽ bật cười, tiếng cười ẩn chứa sự dịu dàng rất khó nhận ra: “Một chú nai con.”
“Bây giờ Ngọc Hàm còn có cả triển lãm động vật nữa hả? Lão Triệu ngày càng chịu chơi.”
Triệu Tất Mặc, ông chủ của Ngọc Hàm, là bạn thân của hai người họ, cùng một tầng lớp với nhau cả.
Châu Kinh Duy không trả lời mà chỉ nói: “Thôi không nói nữa, tôi vào trước đây.”
“Ừ, ông vừa về nước, hôm nay mà không chuốc cho ông say mèm thì cả bọn không chịu thôi đầu.” Ngụy Thính Nghiêu nói, “Luật sư Châu à, ông đừng dông dài với tôi nữa, mau vào đi.”
Ở phòng bao bên kia, Trình Vi Nguyệt vừa vào phòng đã nghe mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, suýt nữa thì hắt hơi.
Cô dị ứng với đồ uống có cồn, chỉ cần ngửi mùi đã thấy khó chịu. Thấy cô bước vào, cả phòng bỗng chốc lặng yên. Một cô gái có thể ở bên Triệu Hàn Trầm ba tháng ắt không phải hạng tầm thường.
“Nguyệt Nguyệt đấy à? Mau tới đây! Anh Trầm vừa ra ngoài hút thuốc, sẽ về ngay thôi. Anh còn giữ chỗ cho em này!”
Người vừa lên tiếng là Lý Chiêu, bạn thuở nhỏ của Triệu Hàn Trầm. Anh ta có gương mặt búng ra sữa nhưng lòng dạ đen tối chẳng kém Triệu Hàn Trầm.
Trình Vi Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Lý Chiêu. Cô siết chặt tay, làm móng tay bấu vào lòng bàn tay đau nhói, cố nén cảm giác choáng váng do mùi rượu gây ra.
Mọi người lại náo nhiệt như cũ, người uống rượu, kẻ ca hát, thậm chí anh chàng ngồi đối diện Trình Vi Nguyệt còn ôm hôn bạn gái ngay tại chỗ mà chẳng ngại ngùng gì.
Trình Vi Nguyệt xấu hổ cúi đầu, cầm cốc nước chanh trên bàn lên uống.
Thình lình có người ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau rồi ngang nhiên kéo cô vào lòng. Cô ngửi được mùi hương thanh mát quen thuộc hòa quyện cùng mùi thuốc lá gắt mũi. Cốc nước chanh trong tay sóng sánh, suýt đổ ra ngoài, cô vội cầm chặt hơn một chút và nhìn về phía người vừa xuất hiện.
Là Triệu Hàn Trầm.
Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi xám rất tôn dáng, cặp mắt phượng nổi bật trên gương mặt tuấn tú, ánh mắt nhìn cô ấn chứa ý cười.
Hào hoa phong nhã biết bao.
Quả thật chỉ có người điển trai như anh mới có thể khiến bao cô gái si mê, như thiêu thân lao đầu vào lửa.