Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 7:




Kỳ Sóc vốn vô tình đối với chuyện này, đang muốn cự tuyệt, lại tình cờ thấy ở dưới cùng hé ra một tấm sĩ nữ đồ.

Người trong bức tranh ăn mặc không tinh xảo hoa lệ bằng những nữ tử khác, thậm chí còn vẽ ống tay áo bị nhuộm son phấn màu sắc sặc sỡ của nàng vô cùng rõ ràng.

Chẳng qua là tư thế lựa chọn của bản vẽ kia…

Đúng là có hơi tùy tiện.

Chỉ thấy nữ tử dựa vào hàng rào lương đình, mày khẽ nhíu lại, hai gò má lúm đồng điếu như ẩn như hiện, ánh mắt lại không nhìn về phía họa sư, cách tranh vẽ cũng có thể cảm nhận được sự không kiên nhẫn của nàng.

Mặc dù Kỳ Sóc ở biên quan nhiều năm, nhưng cũng biết được trong cung có rất nhiều quy tắc mặc định không cần nói.

Sĩ nữ đồ như vậy đưa vào cung có lẽ là muốn tham gia tuyển tú, các gia đình quan lớn tất nhiên sẽ hao hết tâm tư muốn vẽ sĩ nữ đồ này vô cùng tinh xảo.

Mà sĩ nữ đồ tùy tiện như vậy... chắc là không cần tốn bạc gì để điểm xuyết.

Nghĩ đến đây, Kỳ Sóc lại nghĩ đến chuyện Du Minh phường ngày đó, cùng với một hộp ngọc thạch bạc vụn mà Quý Bắc Đình đưa đến phủ hắn.

…Xem ra kinh quan thật là cằn cỗi.

Bùi Vân Chiêu thấy ánh mắt hắn lướt qua một tấm sĩ nữ đồ ở bàn án rồi thoáng dừng lại trong chớp mắt, lập tức rõ ràng lấy nó ra.

"Ái nữ Đại Lý Tự Khanh, Hề Nhụy?" Hắn nhìn chữ nhỏ phía dưới, giọng điệu khẽ cao lên.

Trùng hợp, mới vừa rồi còn nhắc tới Đại Lý Tự Khanh, tất nhiên là Bùi Vân Chiêu biết được chút sự tích từ hôn của vị tiểu thư kia, thậm chí hai nhà Chương, Hề náo loạn đến mức như vậy ít nhiều cũng có chút quan hệ với Kỳ Sóc.

Hắn lại cẩn thận đánh giá bức sĩ nữ đồ này một phen, ho nhẹ một tiếng: "Vị tiểu thư này thật sự không tệ, ừm... Thoạt nhìn quả thật tùy hứng, nghe đồn nàng đối với khanh một mảnh tình thâm, gia thế địa vị cũng xứng với khanh".

Kỳ Sóc trầm mặc một lát, ánh mắt lạnh lùng dời khỏi bức họa, mí mắt đen tối không rõ.

Giây lát, hắn thản nhiên mở miệng, giọng điệu bình tĩnh nghe không ra cảm xúc: "Tâm tính tiểu cô nương, không thể coi là thật”.

Bùi Vân Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Cô nương? Tâm tính??

"Trẫm nghe nói ngày đó khanh ra tay giúp Hề tiểu thư phải không?".

"Nếu không như vậy, sẽ đả thảo kinh xà đối với Chương gia”.

Được hắn nhắc nhở, sắc mặt Bùi Vân Chiêu trở nên nghiêm nghị, quan ngân xây cầu ở Thông Châu vốn là năm ngoái thông qua, lại biệt tăm biệt tích, nếu không có huyện lệnh Thông Châu dốc hết toàn lực mạo hiểm bị người ám hại đem tin tức này truyền đến, lượng lớn quan ngân này sẽ lặng yên không một tiếng động rơi vào trong túi người khác.

Có thể làm việc dối gian như vậy, tất nhiên có người che chở trong kinh, đêm Kỳ Sóc hồi kinh nghị sự cùng hắn, việc đầu tiên là đem ánh mắt chuyển hướng về phía Lại Bộ.

Lại Bộ Thượng Thư xếp hạng cửu khanh, chủ quản phụ trách điều nhiệm, nhưng kinh quan bổng lộc không cao, Chương gia lại vô cùng giàu có, mặc dù cho tới nay luôn có tiền lệ quan viên tham gia làm ăn bên ngoài, nhưng cũng có chuyện thông qua cửa hàng bên ngoài nhận hối lộ.

Trang gia sau lưng Du Minh phường chính là người của Chương gia.

Bùi Vân Chiêu lập tức sáng tỏ, Kỳ Sóc người này cũng không làm chuyện không có lợi ích.

"Bất quá hôn sự này khanh tính thế nào?".

"Thần tạm thời không có ý định thành thân, hậu cung bệ hạ trống trải, nên chú ý nhiều hơn”.

"...Thôi được”. Bùi Vân Chiêu đưa tay ấn mi tâm, hiển nhiên rất là đau đầu đối với chuyện hậu cung, "Qua hai ngày nữa chính là Tết Nguyên Tiêu, hoàng tổ mẫu sẽ ở Thái Ung Trì tổ chức tiệc hoa đăng, Huyền Nghệ, hoàng tổ mẫu rất quan tâm khanh, đến lúc đó...".

Hoài Gia trưởng công chúa là nữ nhi duy nhất của Thái hoàng thái hậu, từ sau khi bà ấy qua đời, Kỳ Sóc lại quanh năm thân ở biên quan, lão thái thái trái trông phải đợi rốt cuộc chờ được Kỳ Sóc chiến thắng trở về, tất nhiên sẽ đem ngoại tôn bảo bối của bà quản thật chặt chẽ.

"Thần đã biết”.

......

*

Hề phủ, Thấm Mai viện.

Không khí mùa xuân tươi mát, mọi thứ tốt đẹp đang dần đến, đêm qua cành hoa mai bám tuyết mùa đông, dưới ánh sáng buổi sớm đã tan chảy giọt sương cuối cùng.

Hề Nhụy nằm trên bàn tròn nhỏ bằng gỗ đàn hương, rốt cuộc đem son đã làm mấy ngày nay đổ vào trong mấy cái đồ sứ nhỏ.

Nàng duỗi người tựa mình vào lưng ghế, mắt hạnh cong lên, bởi vì khí lạnh mùa đông khiến hai má ửng đỏ, lúm đồng điếu hai bên lõm xuống, hiển nhiên tâm tình hết sức vui sướng.

Hề Nhụy không thông cầm kỳ thư họa phong nhã kia, một là bởi vì nàng quả thật không có hứng thú, hơn nữa chính là hai tay Hề phụ thanh liêm, cũng không dư ngân lượng đi mời những sư phụ tài nghệ đến dạy nàng.

Có lẽ nguyên nhân là vì mẫu thân Thôi thị của nàng xuất thân từ thế gia son phấn, sở thích lớn nhất của Hề Nhụy từ nhỏ đến nay chính là cân nhắc cách chế tạo ra son bột màu.



Dù sao bên ngoài bán son đắt tiền không nói, phân lượng còn ít, cho nên, nàng thường xuyên ở các ngày giảm giá của Lưu Ly Các đi mua chút son phấn ngày thường không mua nổi trở về nghiên cứu.

Mà lần này nàng dựa vào son Hoa Sơn Lưu nhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo, hái hoa mai trong vườn làm chút son hoa mai.

"Chính là nhạt một chút”. Nàng vuốt cằm, cầm lấy một hộp nhỏ quan sát trái phải.

So với hoa lựu rực rỡ, hoa mai thực sự có màu nhạt hơn.

"Tiểu thư, người của An Dương Hầu phủ tới rồi”. A Lăng đi tới.

Nghe vậy hai mắt Hề Nhụy bỗng dưng tỏa sáng, nàng vẫy tay với Văn Nhân: "Đi lấy hộp thanh ngọc trong phòng ta ra đây”.

Văn Nhân gật đầu, chỉ chốc lát sau liền cầm cái hộp đi tới bên cạnh Hề Nhụy.

Hề Nhụy đem mấy hộp son hoa mai vừa làm xong bày ở đáy hộp, lúc bày lên cái cuối cùng còn mở ra ngửi ngửi.

Ừm, hương hoa mai này vô cùng thuần khiết, A Mộc nhất định sẽ thích.

Ba một tiếng khép hộp lại, Văn Nhân cầm lấy đi theo Hề Nhụy tới tiền sảnh.

Trong tiền sảnh, mấy hạ nhân đang bố trí đèn lồng ở chính đường, khắp nơi giăng đèn kết hoa, rất có không khí vui tươi của Tết Nguyên Tiêu.

"Nô tỳ gặp qua Hề tiểu thư”. Người tới chính là Xuân Nguyệt bên cạnh Giang Dư Mộc, "Thế tử phi nhà chúng ta sáng sớm đã cùng thế tử vào cung, cho nên mới phái nô tỳ đến đưa váy nguyệt cho tiểu thư”.

Nói xong nàng đem khay nâng lên, chỉ liếc mắt một cái Hề Nhụy liền không tự chủ được mà hớn hở: "Không sao, giúp ta hỏi thăm thế tử phi nhà các ngươi".

Văn Nhân nhận được ánh mắt của nàng ý bảo đưa hộp ngọc ra.

"Đây là son hoa mai ta mới làm, nhất định phải giao cho A Mộc, không thể phạm sai sót". Dứt lời, Hề Nhụy giảo hoạt trừng mắt, khiến mọi người chung quanh không nhịn được cười.

Xuân Nguyệt cười nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định tự tay đưa cho thế tử phi”.

Đợi người rời đi, Hề Nhụy khẩn cấp đem chiếc váy Bách Điệp Như Ý Nguyệt kia bày ra, quả nhiên, làn váy vốn hư hại kia lúc này được tơ vàng thêu thành hoa mai thay thế.

Nhìn như điểm linh tinh không quá nặng nhọc, nhưng lại là điểm nổi bật, vừa vặn che dấu khuyết điểm đồng thời càng làm cho lụa tuyết vốn ửng đỏ tăng thêm rất nhiều linh khí.

Nghĩ đến vừa rồi mình đưa ra cũng chính là son mai hoa, môi Hề Nhụy không che giấu được ý cười.

Đây đại khái chính là trong lòng có thần giao cách cảm một chút đi.

Tết Nguyên Tiêu năm trước trong cung có thói quen tổ chức tiệc hoa đăng bên cạnh Thái Ung Trì, hiện giờ bệ hạ trong cung vô hậu, thái hậu dốc lòng lễ Phật, bởi vậy lần đăng yến này vẫn do Thái hoàng thái hậu lo liệu.

Nói là đăng yến kì thực cũng không phải là yến hội truyền thống, Thái hoàng thái hậu vui vẻ náo nhiệt, thích nhất chính là tiếp xúc cùng thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, cho nên, trận đăng yến này cũng có thể nói là chư vị tiểu thư công tử ngâm thơ thành đôi, là nơi triển lộ tài nghệ.

Dĩ nhiên Hề Nhụy không có quan hệ gì với hai chữ tài nghệ, nhưng nàng vẫn thích đi như trước, dù sao Thái hoàng thái hậu nếu cao hứng sẽ ban thưởng cho tất cả mọi người ở đây.

Hơn nữa còn không ít.

Chờ nàng trở lại viện rửa mặt chải đầu một phen, thay bộ váy Như Ý Nguyệt này thì đã đến giờ nhập cung.

Xe ngựa ở ngoài phủ chờ thật lâu, Hề Linh từ xa đã thấy Hề Nhụy chậm rãi đi tới, mặt mày trắng trẻo, môi như anh đào, mái tóc đen xõa tung ở phía sau đón gió khẽ bay, lụa tuyết màu đỏ bên trong làm cho da thịt nàng càng trắng như tuyết.

"Ngũ muội muội thật sự là khiến cho người ta phải chờ đợi". Nàng khinh thường hừ nhẹ.

Ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy còn tưởng rằng trong nhà có bao nhiêu phú quý…

"Nghe nói đêm nay biểu ca cũng sẽ đi”.

"...?”.

Lập tức thân thể Hề Linh cứng nhắc: "Hắn... không phải là ra ngoài làm nhiệm vụ sao...".

"Ừm, đã trở về”. Khi đi ngang qua Hề Linh, Hề Nhụy duỗi khăn che ở bên môi ném xuống một câu, sau khi nhìn lướt qua trang phục tùy ý của nàng ấy thì không nhìn nữa, nâng làn váy bước lên xe ngựa.

"Bây giờ tỷ trở về thay xiêm y còn kịp".

"...".

*

Tết Nguyên Tiêu trong cung khắp nơi treo đèn cung cổ kính, cửa đỏ đỉnh vàng trong bóng đêm phủ lên màu xám xịt lại hiện ra cảm giác trang trọng uy nghiêm dưới ánh đèn vàng cam.

Hề Nhụy theo thái giám dẫn đường đi về phía trước, nàng đến sớm hơn, hiện tại trong yến hội cũng không có mấy người, Hề Nhụy tìm một góc khuất vừa định ngồi xuống lại nghe được phía trước có người truyền đến một đạo âm dương quái khí.



"Đây không phải là tiểu thư Hề gia sao? Chẳng lẽ nghe nói hôm nay Kỳ công gia sẽ đến nên mới đến sớm như vậy?”.

Liễu Tương Nghi một thân váy xanh ngọc rực rỡ, trên búi tóc khéo léo cắm mấy nhánh trâm châu, theo bước chân lắc lư, ngũ quan thanh tú nồng đậm.

Ánh mắt của nàng ta đảo qua khuôn mặt Hề Nhụy, rõ ràng trang sức không quá mức đặc biệt nhưng vẫn tuyệt diễm xuất trần như trước, đáy mắt hiện lên một tia ghen tị.

"Chậc, quả nhiên là bộ dạng trêu chọc thị phi”.

Hề Nhụy bối rối híp mắt: "...Cô là ai?”.

Bước chân Liễu Tương Nghi hơi run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp hơi vặn vẹo.

Nàng ta cảm thấy bị sỉ nhục!

"Tiểu thư, vị này là nữ nhi của phủ thừa Chiêm Sự Phủ, Liễu Tương Nghi”. Văn Nhân kịp thời giải thích.

Hề Nhụy bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là Liễu tiểu thư”.

"Nhớ lần trước thấy lông mày của Liễu tiểu thư này dường như không thô như vậy, mấy ngày nay là ăn trúng vật gì lại mọc rậm rạp như thế kia”.

Liễu Tương Nghi: "...?”.

"Mặt mũi cũng đỏ như thế, chẳng lẽ là bị phong hàn? Nếu như vậy nên sớm trị liệu, chớ có trì hoãn nghiêm trọng mới phải".

Hiện tại con cháu nhà quan đã tới không ít, Hề Nhụy nói xong xung quanh lập tức truyền đến nhao nhao tiếng cười khẽ.

"Ngươi!" Liễu Tương Nghi bị nghẹn, sắc mặt ngưng tụ, cắn chặt răng còn muốn nói gì đó, dư quang thoáng nhìn thấy thân ảnh đỏ nhạt bị vây quanh cách đó không xa đang đến gần, ánh mắt sáng ngời.

"Tương Nghi gặp qua quận chúa”.

Hề Nhụy theo tầm mắt của nàng ta nhìn lại cũng nhàn nhạt hành lễ.

"Ngươi chính là Hề tiểu thư tuyên bố không phải công gia không gả sao?" Tiêu Vân Ức khinh bỉ nhìn nàng, toàn thân đều là kiêu căng.

Nàng ta đánh giá Hề Nhụy hừ lạnh: "Nhan sắc chẳng qua bình thường, cũng không xinh đẹp như lời đồn”.

Nhìn thấy viện quân, Liễu Tương Nghi rất tự nhiên đứng bên cạnh đám quý nữ ủng hộ Tiêu Vân Ức, có chỗ dựa vững chắc nói chuyện cũng lớn mật hơn rất nhiều.

"Chính là, ngay cả một sợi tóc của quận chúa cũng không bằng, còn vọng tưởng lọt vào mắt công gia, quả thực không biết tự lượng sức".

Một câu nói ra, đám quý nữ nịnh bợ Tiêu Vân Ức đều vội liên tục phụ họa.

Mắt thấy người nhìn về phía này càng ngày càng nhiều, Hề Nhụy thật quá đen đủi, sớm biết như vậy vừa rồi miệng lưỡi cũng sẽ không nhanh chóng phản ứng Liễu Tương Nghi kia.

Nàng chỉ muốn yên lặng ở phía sau nhận chút ban thưởng, cũng không phải rất muốn tham dự điệu bộ phân tranh kỳ quái này.

Vì thế đè nén sự không kiên nhẫn trong lòng, nàng lại hành lễ.

"Thần nữ đã biết, quận chúa sớm ngồi xuống đi”.

Tiêu Vân Ức đang hưởng thụ cảm giác được mọi người tâng bốc, nghe lời này bỗng dưng mở to hai mắt, rất có loại cảm giác một quyền đánh vào bông.

"Ngươi đứng lại cho ta!" Nàng ta không để ý đến uy nghi quận chúa của mình, bước nhanh lên trước ngăn cản đường đi của Hề Nhụy.

Tiêu Vân Ức cắn môi: "Ngươi... Ngươi cứ cố chấp công gia như vậy sao? Nữ nhi nhà quan nào lại có người không biết liêm sỉ như ngươi!”.

Hề Nhụy không nói gì, dĩ nhiên rất muốn mắng lại, nhưng lại nhớ không thể gây chuyện, vì thế liền chuyển sang lý do nàng sớm đã thuần thục vô cùng.

"Quận chúa, tình cảm này là vô tình được khơi dậy, nhưng lòng thần nữ coi trọng là một chuyện, công gia có coi trọng hay không chính là một chuyện khác, nếu công gia ái mộ quận chúa, vậy lòng thần nữ coi trọng hay không đều không quan trọng”.

Tiêu Vân Ức yên lặng, dường như có phần bị choáng váng.

Thấy nàng có xu hướng yên tĩnh, Hề Nhụy tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Tâm thần nữ coi trọng công gia chỉ vì muốn ngài ấy khỏe mạnh là tốt rồi, đồng dạng, nếu quận chúa tài cán có thể vì công gia hồng tụ thêm hương*, thần nữ cũng rất vui mừng”.

Lời đại nghĩa như thế vừa nói ra, nàng liền thấy vẻ mặt Tiêu Vân Ức đỏ bừng sững sờ tại chỗ.

Có lẽ là bị sự vị tha của mình khuất phục.

Hề Nhụy thở phào nhẹ nhõm, vừa định xoay người cáo lui liền nghe thấy tiếng thái giám bén nhọn truyền gọi từ cách đó không xa truyền đến.

"Thái hoàng thái hậu giá lâm…".

________

*Thành ngữ Hồng tụ thêm hương: miêu tả một người phụ nữ xinh đẹp đang đọc sách bên cạnh. Trong truyện ý Hề Nhụy nói quận chúa vì công gia châm hương để chồng đọc sách, làm công vụ.