Tuy nói Kỳ Sóc phân phó chính là đem tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa phủ Quốc công giao cho nàng quản lý.
Nhưng Hề Nhụy tự biết năng lực không đủ, trong đó phần lớn vẫn là do Đức Nguyên xử lý, nàng chỉ thỉnh thoảng nghe chút báo cáo là được.
Từ ngày nàng nhìn thấy sổ sách chồng chất thành núi, nàng liền biết được nội tình Kỳ gia rất phong phú.
Không giống như phụ thân và các quan chức ở kinh thành không bao giờ tham gia thương nghiệp, Kỳ gia với tư cách là vương công quý tước nhiều đời có đất phong và cơ nghiệp của mình, truyền từ đời này sang đời khác quả thật vô cùng ấn tượng.
Nhưng...bá đạo đến nỗi có thể mua lại Cẩm Hòa Lâu có nội tình khá sâu như vậy, là nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Lúc này tâm tình Hề Nhụy hết sức phức tạp.
Có lẽ chuyện này ở trong mắt Kỳ Sóc là không đáng nhắc tới, nhưng đối với nàng mà nói đã không thể dùng từ chấn động để hình dung.
Cha nàng chỉ là một đại quan tam phẩm mà thôi, có lẽ đúng như lời người khác nói, nàng gả cho một gia đình cực tốt, không chỉ có quyền có thế, mà còn rất giàu có, mà tất cả những chuyện này đều là chuyện nàng chưa từng trải qua trong mười mấy năm qua.
Hề Nhụy bỗng nhiên nhớ đến những lời Giang Dư Mộc nói với nàng trước khi thành hôn.
"Trên đời này đại bộ phận phu thê đều là tương kính như tân mà sống với nhau cả đời... Gả vào nhà thế tước, nếu thiếp thất an phận, phu quân chu đáo... đã là có phúc lắm rồi".
Khi đó nàng không thể phủ nhận những lời này, nhưng bây giờ nàng dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Từ khi thành hôn đến nay, Kỳ Sóc đối với nàng quả thật rất chu đáo.
Có lẽ cần phải làm chút gì đó cho hắn? Hề Nhụy nghĩ.
*
"Phu nhân, không bằng người trở về đi... mấy chuyện vặt này cứ để cho chúng tiểu nhân...".
Trong phòng bếp đông sương, mấy tên đầu bếp đưa mắt nhìn nhau.
Đứng trước mặt bọn họ là một vị nữ tử mặc váy áo xanh thẫm, mạng che mặt quất vào mặt, tay cầm xẻng nồi, cách xa bếp lò vài trượng.
Từng làn khói đen không biết tên từ trong nồi thỉnh thoảng bốc lên, đầu Hề Nhụy đầy mồ hôi, nhíu chặt mày thử tiến lên chọc chọc vài cái.
“Không cần, đây là tâm ý của ta đối với công gia, nhất định phải tự tay hoàn thành!”.
Đám đầu bếp: "...".
Văn Nhân và A Lăng nhìn một đống vật thể màu đen kia, liếc mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
Cũng không biết hôm nay phu nhân bị cái gì kích thích, thay đổi áo bào tối màu kiểu cũ nhiều năm không mặc, lại đeo mạng che mặt, võ trang đầy đủ nhất định phải tự tay làm điểm tâm cho công gia.
Tuy nói đây vốn là một chuyện tốt, thế nhưng phu nhân thật sự xuống tay phá hủy, một buổi chiều này đã nấu thủng ba cái nồi rồi.
"Phu nhân, không bằng chúng ta đổi lại điểm tâm đơn giản hơn...?".
Cái này vừa nặn lại vừa chiên thật là…
"Không được, đưa cho phu quân sao lại làm cho có lệ như vậy được?" Hề Nhụy không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Đây chính là bánh hải đường nàng đặc biệt lựa chọn, cũng không phải loại điểm tâm bình thường có thể so sánh.
Khi còn nhỏ, nàng thường thấy mẫu thân làm bánh ngọt này cho phụ thân đang xử lý công vụ lúc đêm khuya.
Khi đó thấy rõ ràng là ngoài giòn trong ngọt, mềm mại thơm xốp, hình dạng trong trắng ngoài đỏ, nhưng vì sao đến mình làm lại là một hình dạng khác?
Mắt thấy bột trắng trong chảo dầu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lại biến thành màu đen, hào quang trong mắt Hề Nhụy dần dần ảm đạm.
Nàng cúi xuống cố gắng dập tắt ngọn lửa trong lò, nhưng không nghĩ lại gây ra một đám khói dày đặc hơn.
"Khụ khụ...".
“Phu nhân!”.
...
Trải qua một phen tung hoành, phòng bếp hỗn loạn cuối cùng bình ổn lại.
Hề Nhụy thở dốc một hơi, lấy mu bàn tay cọ cọ mặt, cúi đầu thoáng nhìn tầng tro đen kia chỉ nhìn một cái thì gần như muốn ngất xỉu.
… hiện tại nàng nhất định là xấu đến kinh hãi thế tục.
Vài tên đầu bếp vừa mới ngẩng đầu thì thấy Hề Nhụy nhìn về phía bọn họ, bộ dạng kia khiến bọn họ theo bản năng cả kinh.
Hề Nhụy nheo mắt uy hiếp: "Các ngươi, không được truyền chuyện hôm nay ra ngoài”.
"Dạ dạ dạ...".
Đám đầu bếp liên tục gật đầu, sợ nếu không cẩn thận sẽ bị phạt.
Hề Nhụy hài lòng lại lau mặt, sau khi sửa sang lại tóc tai liền xắn tay áo lên, sau đó đưa mắt nhìn đống bột ở một bên chiếc thớt vẫn còn tương đối sạch sẽ, ánh mắt lại bừng lên ý chí chiến đấu hừng hực.
“Lại đến!”
“…”.
*
Thư phòng.
Vầng sáng mờ nhạt chiếu lên cửa sổ, Kỳ Sóc cúi đầu chấp bút trên bàn tử đàn bên cạnh cửa sổ.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một vài tiếng động nhỏ, hắn dừng tay.
"Khởi bẩm công gia, phu nhân phái chúng tiểu nhân đến đây đưa cây". Gã sai vặt ngoài cửa cúi đầu kính cẩn nói.
Minh Hữu nhìn Kỳ Sóc cũng không có ý từ chối, nên nói một tiếng vào đi.
Chỉ thấy bốn năm gã sai vặt cầm theo mấy chậu trầu bà vàng chia nhau đặt ở bàn bên cạnh cửa sổ, lại nhanh chóng cúi người rời đi.
Kỳ Sóc nhìn lướt qua vật chưa bao giờ xuất hiện trong thư phòng của hắn, khẽ nhíu mày.
Nàng lại đang làm cái gì vậy?
"Đi gọi quân tả tới".
Minh Hữu sửng sốt một chút, nói: "Dạ”.
Kể từ ngày đưa Hề Nhụy hồi kinh từ Đan Dương, quân tả ở lại bên cạnh nàng để bảo vệ an toàn cho nàng.
*
Hoàng hôn dần dần hiện lên, phòng bếp đông sương cũng lên đèn, cuối cùng Hề Nhụy cũng làm xong một đĩa nhìn giống bánh hải đường.
Những cái bánh trong trắng ngoài đỏ được xếp chỉnh tề bày ra trước mắt, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác thành tựu.
Nàng xuyên qua cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, vừa đúng lúc hoàng hôn, đợi nàng đi rửa mặt chải đầu cũng không tính là muộn.
Nghĩ đến đây, tâm tình Hề Nhụy rất tốt: "Về phòng...".
Đột nhiên thoáng nhìn thấy đống hỗn độn đầy phòng bếp, cùng với mấy đầu bếp mặt như tro tàn kia, lại bổ sung nói, "Tháng này tăng tiền lương cho tất cả đầu bếp ở đông sương”.
Một câu nói ra, một đám đầu bếp vốn còn đang mặt mày ủ rũ lòng dạ ai oán lập tức sáng mắt.
Nói cách khác, đột nhiên rất muốn mời phu nhân đến thêm vài lần nữa.
...
Hề Nhụy bước nhanh trở về phòng, lại nhanh chóng cởi y phục xõa tóc, ngâm toàn bộ thân thể vào trong thùng tắm đã sớm chuẩn bị xong.
Phủ Quốc công có rất nhiều phòng bếp, nàng chính là chọn cái không thường dùng kia để làm điểm tâm.
Lại lấy lý do thân thể không khỏe không có khẩu vị nên không đi tiền sảnh dùng bữa tối, chính là nhân cơ hội này để đi tắm rửa một chút.
Không biết là tay nghề của nàng không tốt hay vốn là do phòng bếp có khá nhiều tro bụi, Hề Nhụy ước chừng thay ba thùng nước mới cảm thấy tắm sạch bụi bặm trên người.
Làn da trắng nõn bởi vì nước ấm mà hiện lên một chút hồng nhuận, nàng bước ra khỏi thùng tắm, lau sạch vết nước đọng trên người sau đó mặc váy lụa Tô Mai đã được chuẩn bị sẵn.
Sợi tóc xoăn nửa khô hoàn toàn xõa tung ở phía sau, nàng ngồi trước gương đồng cầm chì vẽ mày.
Lông mày của Hề Nhụy vốn đã tinh xảo, chỉ cần vẽ sơ qua một chút là đủ, lại bởi vì hai gò má vốn đã hồng hào, nàng cũng không cần tô son đánh phấn.
Sau khi làm xong tất cả, tóc cũng đã gần khô, nàng dùng trâm ngọc tùy ý vấn lên, nhìn ra bên ngoài thì sắc trời đã dần tối.
Hề Nhụy đứng lên, bưng bánh hải đường vất vả cả buổi chiều mới làm xong, đẩy cửa ra, cuối cùng đi đến thư phòng của Kỳ Sóc.
*
Nàng và hắn rất ít khi tiếp xúc ở những mặt khác ngoại trừ lúc đi ngủ và dùng bữa, mà lần cuối đến thư phòng là vào ngày thứ hai tân hôn khi muốn vào cung cùng hắn.
Trong nháy mắt lúc Hề Nhụy đứng ở cửa, cửa phòng lập tức được mở ra.
Nàng có chút kinh ngạc, lại thấy Minh Hữu ôm quyền gọi một tiếng phu nhân, sau đó nhường đường cho nàng.
Hề Nhụy khẽ gật đầu, lập tức cất bước chậm rãi đi vào trong phòng, cùng lúc đó cửa phía sau cũng đóng lại.
"Thiếp vấn an phu quân". Nàng mỉm cười nhẹ nhàng hành lễ, "Phu quân vất vả, nên thiếp đã làm chút đồ ăn nhẹ cho phu quân”.
Dứt lời nàng tiến lên đặt khay bạch ngọc trong tay lên trên bàn, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Hai tay Kỳ Sóc đan vào nhau, khuỷu tay đặt trên bàn, khi nhìn về phía khay hoa sen nhỏ đựng bánh kia, không khỏi nhớ đến lời nói "Phu nhân nấu khét dưới đáy nồi mấy lần" mà quân tả báo cáo.
Trong mắt hắn có chút lưỡng lự, mà Hề Nhụy bên kia cũng không nhận ra sự bất thường.
Kỳ Sóc ít nói nàng cũng coi như thành thói quen, vì thế cứ thế ngồi xuống cái ghế bên cạnh hắn, một tay chống cằm đang muốn nói tiếp, lại nhìn thấy chậu trầu bà vàng bên cửa sổ kia.
Trong mắt Hề Nhụy tỏa sáng: "Thiếp thấy thư phòng của phu quân quá đơn điệu, nên tự làm chủ sai người đưa chút cây xanh tới, phu quân cảm thấy trầu bà này như thế nào?”.
Kỳ Sóc gật đầu: "Cũng được”.
Nàng càng thêm mừng rỡ, khóe mắt cong lên, lúm đồng điếu trên má hết sức rõ ràng: "Phu quân thích là tốt rồi, thiếp đã tự mình tưới nước cho bọn nó mấy ngày rồi đó”.
Nghe vậy, Kỳ Sóc theo bản năng nhớ đến bộ dạng tiểu cô nương chỉ mới đứng đến ngực hắn, tay cầm bình nước, nhón chân tưới nước cho trầu bà bên cửa sổ, lập tức mặt mày không tự chủ thả lỏng rất nhiều.
"Thân thể nàng không khỏe sao?".
Hề Nhụy ngẩn người, lập tức nhớ đến chiều nay vì tiết kiệm thời gian nên bịa chuyện lấy cớ, nàng đẩy khay ra cười nói: "Đã không có gì đáng ngại, phu quân nếm thử bánh ngọt do thiếp làm đi”.
Nàng chăm chú nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh tràn đầy chờ mong, Kỳ Sóc ngừng lại chưa lâu, cuối cùng vươn tay cầm một miếng bánh hải đường nhỏ nhắn.
Hề Nhụy nín thở chờ lời nhận xét của hắn, trong lòng khẩn trương mà chính mình cũng không phát hiện ra.
Bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, lại vội rót một chén trà đưa qua cho hắn: "Phu quân uống một chút đi”.
Kỳ Sóc cụp mắt nhìn, chợt phát hiện trên bàn tay mềm mại vốn nên trắng nõn không tì vết kia, lúc này lại lấm tấm những vết đỏ.
Mày kiếm chau lại, lọt vào trong mắt Hề Nhụy chỉ cho rằng nàng lại thất bại rồi, đôi mắt mới vừa sáng lên bây giờ lại ảm đạm không ít: "Có phải thiếp...".
"Không phải". Nàng bỗng dưng ngẩng đầu, lại nghe hắn nói: "Tay nghề của phu nhân rất tốt”.
Nỗi lo lắng đã được trấn an, đột nhiên mu bàn tay bị người nắm lấy.
"Đã xử lý qua chưa?".
Ngón tay hơi thô ráp vuốt ve vết đỏ bị giọt dầu bắn để lại, Hề Nhụy chợt cảm thấy tim đập thình thịch một trận, không được tự nhiên.
Nàng sững sờ một lát mới khó khăn gật đầu: "...Dạ”.
"Về sau loại chuyện này không cần nàng tự đi làm, hạ nhân trong phủ không đủ thì sai Đức Nguyên đi mua thêm vài người".
“...Nhưng thiếp muốn thể hiện tâm ý của mình với phu quân”.
Vết bỏng trên mu bàn tay rõ ràng đã không có gì đáng ngại, nhưng lúc này bởi vì hắn sờ vào lại cảm thấy nóng rực dị thường.
Trong phòng im lặng đến nỗi phảng phất như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, ngay khi nàng cho rằng hắn sẽ không đáp lại những lời này của nàng, lại nghe thấy hắn nói.
"Nhận được rồi". Dừng một chút, hắn lại nói, "Tâm ý của nàng”.
Giọng nam tử trầm thấp êm dịu, giống như viên đá lớn ném vào đáy hồ, rơi vào trong lòng Hề Nhụy nháy mắt nổi lên vòng vòng gợn sóng, lòng bàn tay không tự chủ mà cuộn lại.
Nàng ngẩng đầu, trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, trong đôi mắt lưu chuyển ánh nến chập chờn phủ lên sắc nước mông lung.
Nam tử trước mắt mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng ở trong mắt hắn, dường như nàng đã nhìn thấy dao động không giống với trước kia.
Thoáng chốc, Hề Nhụy cong khóe môi mỉm cười, nàng thừa dịp hắn không chú ý chợt rút cánh tay ra, sau đó lại cúi người khom lưng hôn lên mặt hắn một cái, lại nhanh chóng thẳng người.
Ửng đỏ lan đến vành tai, ánh mắt nàng lay động, lại ấp úng nói: "Chàng cũng không cần quá cảm động, sau...sau này có cơ hội...".
Đôi mắt Kỳ Sóc híp lại, cánh tay vừa chạm rồi nhẹ nhàng kéo người qua.
Thân thể Hề Nhụy loạng choạng ngã vào trong ngực hắn, ngay sau đó là nụ hôn nóng bỏng rơi vào trên môi.
Trong không khí đan xen tràn ngập rung động đêm khuya, hương thơm của thiếu nữ ngấm vào chóp mũi, lại bay đến bên tai và trong lòng.
Thân thể nàng mềm nhũn như nước, ngón tay khẽ kéo vạt áo của hắn, bỗng nhiên hắn buông nàng ra.
Hề Nhụy mê mang giương mắt nhìn hắn, lại thấy trong đôi mắt thâm thúy như đầm nước của Kỳ Sóc ẩn chứa từng tia kiềm chế.
Vì sao phải kiềm chế chứ?
Nàng là phu nhân của hắn, không phải sao?
Y phục đã sớm hạ xuống một nửa trên bờ vai nhỏ nhắn, không che được làn da như gốm sứ bên trong, nàng vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, khẽ nói bên tai hắn: "Hôm nay cũng phải dịu dàng một chút”.
Những lời này tựa như châm lửa đốt củi khô, hoàn toàn thiêu đốt một tia lý trí cuối cùng mà nam nhân đè nén.
Thân thể bị ẳm lên bàn, Hề Nhụy lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Ở... Ở chỗ này sao?
Đột nhiên nàng có chút hối hận đầu óc vừa rồi nóng lên, người trước mắt lại không cho nàng cơ hội này nữa.
Sợi tóc rối tung lại xõa ra, Hề Nhụy rên rỉ quấn trên người nam nhân, hai mắt ngấn lệ.
Phanh một tiếng, đôi chân trắng nhỏ lung tung đá ngã vật gì đó.
Nàng thoát lực gục trên vai hắn, ánh mắt nhìn lướt qua, khi nhìn thấy hộp ngọc quen thuộc trên mặt đất, thân thể căng thẳng, bên tai truyền đến tiếng nam tử kêu rên, tiếp theo nàng lại bị ôm xoay người lại.
Tiếng rên rỉ thì thào không chỉ hỗn loạn khó nhịn, còn có mê hoặc cùng hoảng sợ vô tận trong sự hỗn độn.
Chờ đã...
Không phải rất lâu trước đây, nàng đã dùng cái hộp đó để trả thù lao mười lượng cho hộ vệ kia sao??