Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 37:




An Dương Hầu phủ.

Trên mặt đầm trong xanh gợn sóng từng đóa hoa sen nở rộ, dưới những phiến lá sen xanh tươi cá bơi qua thành đàn.

Giang Dư Mộc mặc một bộ váy lụa xanh lơ dựa vào lan can bên cạnh đình nghỉ mát mà trông ra xa, thỉnh thoảng ném xuống vài hạt thức ăn khiến cá nổi lên sóng nước lăn tăn.

Trên mặt nàng lộ ra ý cười nhợt nhạt, đột nhiên một hòn đá xẹt qua vành tai nàng ném vào trong hồ, phá vỡ một mảnh nhã nhặn trầm tĩnh này.

“Thế tử phi!”.

Xuân Nguyệt bên cạnh kinh hô một tiếng, Giang Dư Mộc đau đớn che lỗ tai, hòn đá vừa rồi chớp mắt sượt qua khiến vành tai trắng nõn kia hiện lên một vết đỏ, chảy ra từng vệt máu.

“Quận chúa, Quận chúa, người chạy chậm một chút!” Một đám nha hoàn tùy tùng hô hoán đuổi theo phía sau.

Chỉ thấy Tiêu Vân Ức tóc tai rũ rượi đi chân trần chạy về phía đình nghỉ mát, trong tay còn cầm một nắm đá vụn ném lung tung, tiếng chửi rủa trong miệng đứt quãng, nhưng cũng có thể láng máng nghe thấy mấy chữ "Hề Nhụy".

Giang Dư Mộc cau mày, cũng không biết rốt cuộc là làm việc trái lương tâm gì, từ ngày đó sau khi bệnh nặng một trận, Tiêu Vân Ức này ngược lại càng thêm điên cuồng.

Nhưng nàng cũng không muốn nói nhiều với kẻ điên, vì vậy nàng lấy thức ăn cá còn lại bỏ vào trong túi, đứng dậy sửa sang vạt áo bèn muốn rời đi.

“Ngươi đứng lại!” Tiêu Vân Ức đột nhiên quát to một tiếng, liên tiếp chạy vài bước chắn ngang trước người nàng.

"Giang Dư Mộc? Ta biết ngươi, ngươi chính là người giao hảo với con tiện nhân Hề Nhụy kia”.

Vốn định đi vòng qua, sau khi nghe được tên Hề Nhụy, Giang Dư Mộc rốt cuộc ngước mắt lên nhìn nàng ta, lại nhìn lướt qua tùy tùng phía sau.

"Thần chí quận chúa không rõ ràng hồ ngôn loạn ngữ, thần trí các ngươi cũng hồ đồ rồi sao?".

Nàng rất ít khi khiển trách hạ nhân, nhưng vừa mở miệng lại khiến cho bọn họ không khỏi hoảng sợ.

“Ngươi mới thần trí không rõ ràng!” Tiêu Vân Ức trừng mắt, trong đầu bởi vì kích động này mà chợt nhớ lại máu tươi chảy đầy đất cùng với đống xác chết đứt lìa chân khắp nơi.

Đồng tử nàng ta nhanh chóng phóng đại, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, mặt lộ vẻ hoảng sợ dữ tợn: "Không, không, đừng chặt chân ta…".

Giang Dư Mộc cau mày, không muốn ở lâu thêm nửa khắc, vừa định nhấc chân lại bị người ta nắm lấy cổ chân.

Nàng giật giật chân, không đợi nàng giãy dụa thoát ra, cánh tay chợt bị siết chặt, toàn bộ cơ thể bị kéo qua.

Chát…

Một cái tát mạnh khiến đầu nàng nghiêng sang một bên, đáy mắt An Dương Hầu phu nhân lửa giận ngập trời, lại nhìn về phía Tiêu Vân Ức đang quỳ bò trên mặt đất.

"Thất thần làm cái gì? Còn không đỡ Quận chúa dậy?!”.

Tùy tùng bên cạnh như mới bừng tỉnh từ trong đại mộng, vội vàng không ngừng nhao nhao tiến lên đỡ Tiêu Vân Ức.

Giang Dư Mộc kinh hãi bưng nửa mặt, một cái tát vừa rồi khiến cho bên tai hiện tại đều phát ra tiếng ong ong.

An Dương Hầu phu nhân nhìn thấy Tiêu Vân Ức bị lảo đảo dìu trở về, lại nghe được những lời đồn đại kia trong lòng càng thêm đau buồn phiền muộn.

Lại ném ánh mắt về phía Giang Dư Mộc kèm theo tầng tầng lớp lớp thịnh nộ giận chó đánh mèo.

Nước mắt đau đớn lởn vởn quanh hốc mắt, Giang Dư Mộc đột nhiên ngước mặt lên, giọng nói run rẩy: "…Tại sao mẫu thân lại đánh con?”.

An Dương Hầu phu nhân khẽ xuy một tiếng, liếc nhìn nàng: "Ai bảo ngươi vướng tay vướng chân”.

Giang Dư Mộc hít sâu một hơi: "Nhưng vừa rồi con vẫn chưa làm gì sai”.

Thấy nàng còn dám phản bác, An Dương Hầu phu nhân trừng mắt: "Ngươi tính là cái gì? Ta muốn đánh thì đánh, nếu không phải do An Dương Hầu phủ chúng ta, ngươi cho rằng ngươi còn có thể ăn ngon mặc đẹp đứng ở chỗ này sao?”.

Từ trước đến nay bà không ưa đứa con dâu có xuất thân thấp kém này, không có nửa phần giúp ích cho Tiêu gia không nói, đứa con ghẻ của Giang gia kia quả thực nhìn nhiều một chút cũng cảm thấy xui xẻo.

Nếu không phải không muốn phá hỏng quan hệ mẹ con với Tiêu Lăng, bà đã sớm muốn đuổi người ra ngoài.

Giang Dư Mộc cắn môi khẽ run, ngực phập phồng, nhìn bà chằm chằm, nghẹn nửa ngày cũng nói không ra lời.

"Thế nào? Ngươi còn dám trừng ta! "An Dương Hầu phu nhân hung tợn nói xong, đưa tay muốn nhéo nàng, "Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì giống như tỷ muội tốt của ngươi thành thân với Quốc công, được phong Nhất phẩm cáo mệnh đi, sợ là Tiêu gia chúng ta không thể lọt vào mắt của ngươi nữa rồi!”.

Mấy ngày trước Thái hoàng thái hậu mời thưởng trà đàm đạo, bà cũng ở trong danh sách, nhìn thế nào cũng là một nha đầu miệng còn hôi sữa, thật không xứng với tước vị.

Giang Dư Mộc liên tục tránh né, đột nhiên một cánh tay ngăn nàng ra phía sau, tiếng nam tử trầm giọng nói: "Mẫu thân đây là làm gì vậy?”.

An Dương Hầu phu nhân dường như không nghĩ tới Tiêu Lăng sẽ xuất hiện lúc này, sửng sốt trong chốc lát lại lộ vẻ trách cứ nói: "Lăng nhi, con cũng biết hiện giờ Vân Ức có bệnh, không thể chịu được kích thích, thê tử của con ngược lại rất tốt, chẳng những không khoan dung nhẫn nhịn một chút, lại còn đá nó, nếu không phải ta kịp thời chạy tới, nó sợ là không phải muốn ném thẳng Vân Ức vào hồ này rồi sao?!”.

"Con không có..." Một phen đổi trắng thay đen này khiến sắc mặt Giang Dư Mộc lập tức trắng bệch, nàng theo bản năng nhìn Tiêu Lăng, lại nhìn không rõ thần sắc trong đáy mắt hắn.

"Lại có việc này". Hắn khẽ thu hồi tầm mắt, lại nói, "Nhi tử tự biết quản giáo, sẽ không nhọc mẫu thân nữa”.

Dứt lời hắn nắm cổ tay nàng rồi kéo trở về.

An Dương Hầu phu nhân thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, cho đến khi người biến mất không thấy gì nữa, tức giận trên mặt mới từ từ giảm đi, thay vào đó là mơ hồ bất an.

Mấy nhi tử của bà sớm chết yểu lại không có cách nào sống lại được nữa, bất đắc dĩ mới nhận con của thiếp thất này làm con thừa tự, tuy rằng nó chưa bao giờ ngỗ nghịch với mình, nhưng tóm lại không phải là con ruột…

Mới vừa rồi nó hẳn là không nhìn thấy đi.

...

Giang Dư Mộc một đường theo Tiêu Lăng trở về phòng, bước chân của hắn rất lớn, nàng loạng choạng vài lần mới có thể theo kịp.

Cửa bị kéo mạnh ra lại đóng lại, nàng bị ấn vào ván cửa, bất giác nghiêng đầu muốn giải thích.

"Thế tử, thiếp không có...".

"Bao lâu rồi?" Hắn đột nhiên ngắt lời nàng.

"Cái... Cái gì?”.

"Mẫu thân đối xử với nàng như vậy, đã bao lâu rồi?" Hắn giải thích lại lần nữa.

Dường như không nghĩ tới Tiêu Lăng lại hỏi một câu như vậy, Giang Dư Mộc sững sờ một lúc, lại quên trả lời.

Rẹt rẹt...

Đột nhiên bên hông lạnh lẽo, y phục của nàng bị giật mạnh ra, Giang Dư Mộc cả kinh muốn che đi, lại bị người nắm hai cổ tay khóa trên đỉnh đầu.

Vừa rồi eo bị nhéo nổi lên vết tím đỏ, Tiêu Lăng đưa tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hơi sưng của nàng, sau đó đến vành tai đang đóng một lớp mài, rồi lại đặt xuống eo, khiến nàng rùng mình từng trận.



Nàng sợ nhất là bộ dạng không nói một lời mà trên mặt cũng không lộ vẻ vui buồn như vậy của hắn.

"Hôm nay sao lại mặc màu xanh?".

Tiêu Lăng chợt buông nàng ra, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm càng thêm tối hơn.

Nghe vậy Giang Dư Mộc cả kinh, hàng mi không ngừng run lên, ngay cả y phục cũng quên khép lại: "... Là thiếp đã quên, để thiếp đi đổi thành màu vàng”.

Dứt lời nàng cúi người chui ra từ dưới cánh tay hắn, vừa kéo vạt áo vừa đi tìm y phục màu vàng kia.

Tiêu Lăng nhìn dáng vẻ hoảng loạn bất an, lại cố gắng lựa ý hùa theo của nàng, chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ lửa vô danh.

Hắn sải bước tiến lên túm lấy cổ tay đang không ngừng tìm kiếm của nàng, lại khiến nàng hoảng hốt lui về sau, bước chân lảo đảo liền ngã xuống giường.

Tiêu Lăng cúi nửa người nhìn xuống nàng, đôi mắt cụp xuống có vẻ bình tĩnh nhưng cảm xúc lại không rõ ràng.

Câu 'không cần đổi' kia bị kẹt trong cổ họng, trong nháy mắt tiếp theo lại bị động tĩnh bên ngoài cắt ngang.

"Thế tử phi, Quốc công phu nhân phái người truyền lời mời người đến tụ họp".

Xuân Nguyệt ngoài cửa cố gắng bình tĩnh lên tiếng, cũng may lúc này Quốc công phu nhân phái người tới mới để cho nàng có cơ hội cắt ngang, cầu trời lời mời này có thể khiến Thế tử phi tránh được một kiếp.

“Quốc công phu nhân?” Hắn cười như không cười, "Là An Dương Hầu phủ không giữ được nàng rồi?”.

Cổ tay bị hắn bóp chặt đến đau đớn, Giang Dư Mộc gian nan ngước mắt lên, cũng không biết đến cùng là tại sao lúc này hắn lại nổi giận.

"Thế tử, thiếp chưa bao giờ...".

"Nàng dám nói với tỷ muội kia của nàng là cha và ca ca không có tiền đồ kia của nàng đã làm cái gì sao? Hả?”.

Lực độ trong tay tiếp tục siết chặt, nàng cắn môi lắc đầu, bởi vì đau đớn, môi dưới bị cắn dần dần trắng bệch.

Tiêu Lăng dừng hồi lâu, rốt cuộc buông nàng ra, lại ngồi thẳng người.

Hắn liếc nhìn nàng, chậm rãi nói: "Dư Mộc, chỉ có ta mới có thể giúp nàng".

"Nàng chỉ có ta".

Nghe không ra thanh âm hỉ nộ, giống như mọi người bên ngoài đều có ấn tượng về hắn như một người khiêm tốn, cử chỉ lễ độ.

Hai tay Giang Dư Mộc chống hai bên thấy hắn từng bước từng bước đi ra ngoài.

Nàng nhớ tới người ca ca ham mê cờ bạc không tiếc bán hết của cải gia sản cùng với người cha tham lam thành tính của mình, cuối cùng nước mắt không kìm được được mà trào ra.

*

Hề Nhụy vốn tưởng rằng Thái hoàng thái hậu nói để cho nàng tới lui nhiều hơn chỉ là thuận miệng nói một câu, lại không nghĩ lão nhân gia bà là vô cùng nghiêm túc.

Cũng là sau khi thấy son phấn mình làm không khác gì so với son phấn được bán, thật sự để cho nàng ở trong cung làm một lần.

Vì vậy Hề Nhụy liền giống như người biểu diễn làm trò bên đường.

Đem những dụng cụ điều chế này đi đến Vĩnh An cung, lại điều chế son phấn một hồi trước mặt một nhóm các phu nhân vì hiếu kỳ mà vào cung.

"Thật đúng là thần kỳ, không nghĩ tới son này được chế thành như vậy, ta trở về nhất định phải nghiên cứu một phen".

Chư vị thế gia phu nhân ngày thường rất ít chuyện, hiện giờ học thêm môn này, đều cảm thấy vô cùng mới lạ.

"Đúng rồi, nếu có thể tự mình điều chế, chi phí son phấn nhà ta cũng giảm đi không ít". Lần này mở miệng là một vị phu nhân có rất nhiều nữ nhi trong nhà.

"Không biết nếu có nghi vấn có thể đến phủ Quốc công xin chỉ giáo một ít được hay không?" Có người đột nhiên hỏi nàng.

"Tất nhiên có thể". Hề Nhụy giả vờ cười đáp lại.

Lại là một ngày miễn cưỡng vui cười, trên đường hồi phủ nàng đang suy nghĩ tìm cớ gì để ngày mai khỏi đi, đột nhiên bụng đau thắt một trận, nàng chợt gập người, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Phu nhân? Phu nhân người làm sao vậy?" Văn Nhân bên cạnh thấy vậy lập tức chạy đến đỡ nàng.

Hề Nhụy đau đến môi run cầm cập, dòng nhiệt quen thuộc trào ra, nàng gian nan nắm lấy cánh tay Văn Nhân, cuối cùng một câu cũng không nói nổi.

...

Nàng chưa bao giờ biết nguyệt sự tới sẽ đau đớn đến như vậy, trước kia nhiều nhất chỉ là ngày đầu tiên có cảm giác đau một chút, cũng chưa từng nghiêm trọng như vậy.

Thái hoàng thái hậu nghe nói thân thể nàng không khỏe lập tức phái Thái y viện đưa rất nhiều thuốc bổ đến, cũng để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt ngược lại không triệu nàng vào cung nữa.

Mùi thuốc nồng đậm lượn lờ trong phòng mấy ngày mới từ từ giảm đi, Hề Nhụy cũng nằm trên giường ba ngày mới dần dần hồi phục.

Vốn là mấy ngày trước đã mời Giang Dư Mộc, thế nhưng nàng đột nhiên gặp chuyện xui xẻo, nên phải trì hoãn mấy ngày.

Vì thế khi Giang Dư Mộc đến phủ Quốc công, nàng vội đi đón tiếp.

Nghĩ đến lúc trước hai người các nàng gặp mặt đều là ở quán trà lén lút giống như kẻ trộm, hiện tại nàng có thân phận không ai dám tùy tiện chất vấn, hành sự cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

"Nhụy Nhụy có khá hơn chưa?" Vừa xuống xe Giang Dư Mộc liền hỏi.

Nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Nhụy suy sụp, mệt mỏi nói: "Khá hơn một chút, chỉ là thiếu chút nữa giày vò mất nửa cái mạng".

Sau đó lại phàn nàn một hồi trải nghiệm bi thảm khi vào cung mấy ngày nay.

"Bất quá có thể tránh không cần vào cung bị người vây xem, cũng coi như trong cái rủi có cái may".

Bọn họ rảo bước đi đến bên đình nghỉ mát đã chuẩn bị trà trước đó.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau từ sau khi Hề Nhụy thành hôn, khó tránh khỏi nói đến mấy chuyện riêng tư.

"Nhưng chuyện này của cô quả thật cũng không thể qua loa được, ta nghe nói nếu thường xuyên đau bụng, sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh nở". Giang Dư Mộc lo lắng.

Hề Nhụy cụp mắt a một tiếng.

Nhìn ra bộ dạng việc không đáng lo của nàng, Giang Dư Mộc đột nhiên nhíu mày thăm dò nói: "Cô sẽ không phải không muốn... Các người có chung chăn gối hay chưa?”.

Hề Nhụy đang cầm chén trà nhấp một ngụm, lỗ tai đỏ lên, sau đó gật đầu.

Giang Dư Mộc lại hỏi: "Công gia đối xử với cô không tốt...?".

"Không có không có". Hề Nhụy liên tục lắc đầu: "Không liên quan đến hắn, cô cũng biết lúc đầu ta cũng không muốn thành hôn, nếu...".



Nếu lúc trước cái lý do mà nàng đã tìm kia đổi thành một người khác tuyệt nhiên không thể trở về, nói không chừng sẽ không có chuyện bệ hạ tứ hôn.

Hiện tại thành hôn thì thôi, nhưng nàng thật sự chưa sẵn sàng để sinh con.

Giang Dư Mộc cố gắng khiến nàng thấy rõ phức tạp trong đó: "Nhụy Nhụy, Kỳ công gia không chỉ là Phụ Quốc Công, hắn còn là ngoại tôn của Thái hoàng thái hậu, trên người chảy một nửa huyết mạch hoàng thất, cũng không phải thế tước bình thường, hiện tại bọn họ rất coi trọng cô, hậu quả không con sau này... Cô có từng nghĩ tới chưa?”.

Hề Nhụy đã sớm hạ quyết tâm: "Tất nhiên là đã nghĩ tới, nhưng có con thì có thể thay đổi rất nhiều sao?".

"Mẫu thân ta chính là bởi vì sinh ta mới tổn hại thân thể, nếu không phải như vậy, bà nuôi nấng mấy tỷ tỷ cũng là giống nhau, ngược lại cũng không đến mức hồng nhan bạc mệnh, nhưng nếu ngày sau phu quân ta chướng mắt ta, cô cho rằng có một đứa con thì có thể kiềm chân hắn sao?".

Nàng đã thấy qua dáng vẻ người nọ giết người không chớp mắt, cũng không cảm thấy hắn sẽ là một nam tử bị con cái cản tay, nếu hắn thật sự có tâm nạp thiếp, bất luận nàng sinh bao nhiêu đứa con cũng không cách nào tránh khỏi.

Mà hắn nếu bởi vì nàng không thể sinh dưỡng mà vứt bỏ, về sau nếu thật sự muốn vứt bỏ cũng sẽ có lý do khác.

"Giả sử ngày sau có thiếp thất, ta sẽ coi con của nàng ấy như của mình, đúng rồi, nếu A Mộc thấy nữ tử thân thế minh bạch có thể lưu ý giúp ta, ta...".

Giang Dư Mộc nghe nàng nhẹ nhàng nói liên miên không ngừng, trong lòng sốt ruột nhưng lại không thể làm gì được.

Đừng nhìn bề ngoài Hề Nhụy ôn thuận, kì thực Giang Dư Mộc rất hiểu nội tâm của nàng đối với chuyện mình nhận định là chấp nhất cỡ nào.

Nếu không thì làm sao lúc trước vì cự hôn mà làm ra chuyện kinh hãi thế tục như vậy?

“A Mộc, cô đừng lo lắng nữa, ta sẽ làm một thê tử tốt, cô xem viện này vẫn là ta tự mình quản lý đó!” Hề Nhụy nhún vai, không muốn bàn đến đề tài nặng nề này nữa, đem tầm mắt quét về bốn phía ra hiệu với nàng.

Lúc này Giang Dư Mộc mới phát hiện đây đều là cây non mới: "Nhụy Nhụy lại còn có tay nghề như vậy?".

Hề Nhụy đắc ý ngửa đầu: "Cô không biết phủ Quốc công lúc trước lạnh lẽo vắng vẻ như thế nào đâu, lúc ta vừa mới thấy, còn cho rằng là viện tử cũ kỹ hoang phế nơi nào".

"Cô xem đây là bụi hoa Lăng Tiêu ta mới mua mấy ngày trước, tìm người lên núi đào lấy ngược lại tiết kiệm không ít bạc".

...

Hai người lại thảo luận một hồi về việc bày biện trong phủ, Giang Dư Mộc đưa ra một ít đề nghị bày biện của An Dương Hầu phủ, khiến Hề Nhụy liên tục gật đầu, cũng tỏ vẻ sẽ xem xét cân nhắc.

"A Mộc, ta còn chuẩn bị chút lễ vật cho cô, đợi lát nữa cô hoàn toàn có thể hãnh diện mang về, hiện giờ cô chính là có một Nhất phẩm cáo mệnh như ta đây bảo hộ!".

Hề Nhụy gọi người dâng lên một đống lễ vật, hai tay chống cằm, bởi vì cười vui vẻ mà lúm đồng điếu trên mặt càng rõ ràng hơn.

Mấy ngày trước lúc tiến cung, nàng hết sức để ý An Dương Hầu phu nhân, luôn cảm thấy là người không dễ chung sống, chức quan của phụ thân A Mộc không cao, cũng không biết có thể bị người ta xa lánh hay không.

Trước kia nàng không giúp được gì, hiện tại ngược lại có thể 'cáo mượn oai hùm' một lần.

Giang Dư Mộc ngơ ngác nhìn thấy đống trang sức có giá trị không nhỏ kia, lại nghĩ đến chuyện mấy ngày trước gặp phải, hốc mắt không khỏi hơi chua xót.

Tiêu Lăng nói không sai, Nhụy Nhụy tốt như vậy, làm sao có thể dùng những chuyện bẩn thỉu kia làm ô uế mắt nàng?

"Đúng rồi A Mộc, cô có từng nghe nói về Nam Bình quận chúa Bùi Thanh Yên không?" Đột nhiên, Hề Nhụy giống như vô tình hỏi một câu.

Tuy rằng, nàng vẫn có chút tò mò về người này.

Một câu nói ra, Giang Dư Mộc lập tức cứng đờ, ngón tay nàng cầm chén trà bỗng dưng siết chặt, Hề Nhụy kêu vài tiếng nàng mới phản ứng lại.

"A Mộc?".

"Hả? Ta đây". Giang Dư Mộc khó khăn lắm mới hoàn hồn, lại phát hiện Hề Nhụy cũng không có gì khác thường.

Hề Nhụy hỏi: "Ta nghe nói nàng và công gia là thanh mai trúc mã, còn có đoạn duyên phận không bệnh mà chết*?”.

Nghe được nàng vẫn chưa đem người này liên hệ với Tiêu Lăng, Giang Dư Mộc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Loại chuyện cũ năm xưa Nhụy Nhụy cũng sẽ không biết.

"Đã là không bệnh mà chết thì cũng không cần nhớ, chỉ là vừa rồi dáng vẻ của cô còn giống như rộng lượng muốn nuôi con của thiếp thất, hiện tại sao lại là biểu tình này?"

Hề Nhụy bị nói trúng tim đen lập tức ngồi thẳng người: "... Cái gì, biểu tình gì, ta đây không phải là nghĩ nếu có duyên phận còn có thể cùng nhau làm tỷ muội gì đó...".

Giang Dư Mộc cười nói: "Nam Bình quận chúa năm nay cũng đã hai mươi bốn tuổi, sớm nên gả cho người khác rồi”.

Hề Nhụy híp mắt: "Sao cô lại biết rõ như vậy?”.

"Không cần phải là thanh mai trúc mã như cô nói, dựa theo tuổi của công gia mà suy đoán thì cũng nên là như vậy". Đáy mắt Giang Dư Mộc hiện lên một thoáng không được tự nhiên, lại chuyển đề tài nói: "Nói đến, công gia nhà cô đi đến phương Nam cũng đã gần nửa tháng, cô không có nửa phần lo lắng nhớ nhung sao?”.

Hề Nhụy sửng sốt, tim bỗng dưng đập nhanh: "…Vì sao phải lo lắng nhớ nhung?”.

Giang Dư Mộc thoáng chốc không nói nên lời: "Ta nghe nói việc xây đê kia vô cùng hung hiểm, nếu đột nhiên gặp mưa lớn sợ là không về được, vả lại hai người chỉ mới cưới đây thôi, không phải nên gắn bó như keo sơn sao, sao bộ dạng của cô lại giống như người nọ không tồn tại vậy?".

Đột nhiên gặp mưa lớn...không về được?

Dường như nàng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng mà...

"Nhưng mà trước khi đi, là hắn tự nói với ta không cần nhớ nhung mà".

“...?”.

"Đúng rồi, mảnh giấy kia còn để trong hộp của ta".

Giang Dư Mộc cảm thấy người trước mắt này trước đây cũng chưa từng nghe lời như vậy.

"Trượng phu đi xa, làm thê tử vẫn cần phải nhớ, chẳng hạn như gửi thư cho hắn".

...

Hề Nhụy chống cằm nghe nàng nói xong, lại cảm thấy đúng là có vài phần đạo lý.

Mãi đến khi hoàng hôn dần dần chìm xuống, tiễn Giang Dư Mộc đi rồi, nàng vẫn đang suy nghĩ cuộc nói chuyện mới vừa rồi.

"Thư?".

Hề Nhụy đem tầm mắt quẳng đến xấp giấy trên bàn bên cạnh, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng rút bút ra, sau đó viết xuống câu đầu tiên trên giấy Tuyên Thành…

Phu quân có khỏe không?.

__________

*không bệnh mà chết: chỉ sự việc không có nguyên nhân đặc biệt gì nhưng lại chấm dứt.