Hề Nhụy phát hiện Kỳ Sóc cũng không vì đủ loại hành vi tùy tiện làm bậy trước đó của nàng mà giận chó đánh mèo với nàng.
Vì vậy, nàng cảm thấy có lẽ vẫn còn cơ hội để cứu vớt lại chút hình tượng của bản thân.
Vì thế đêm qua trước khi đi ngủ, nàng thầm quyết định bắt đầu từ ngày mai phải làm một vị thê tử cao nhã thanh khiết, tuyệt đối không thể lại xuất hiện tình huống ngay cả đai lưng cũng không tháo được.
Thậm chí đã diễn tập trong đầu mấy lần cảnh tượng sau khi thức dậy vào buổi sáng sẽ giúp hắn mặc áo và các loại tình huống khác.
Cho đến hôm sau, trong ánh ban mai sáng ấm áp, Hề Nhụy quay đầu, lại phát hiện bên cạnh đã trống không.
“...?”.
Nàng nằm ngửa đối diện với rèm giường ngẩn người, lại ngồi dậy ôm đầu gối cắn môi lưỡng lự nửa ngày.
Nếu nàng không nhìn lầm, bây giờ nên là giờ Thìn, là một canh giờ mà người bình thường sẽ thức dậy.
Nhưng vì sao Kỳ Sóc lại đi sớm như vậy? Không phải vì đại hôn của hắn nên bệ hạ đã cho phép hắn hưu mộc nửa tháng sao? Quan trọng nhất là vì sao nàng không hề phát hiện ra chút nào?.
"Phu nhân, cần hầu hạ người thức dậy sao?" Văn Nhân thấy nàng ngồi dậy liền hỏi.
Hề Nhụy lấy tay đỡ trán, mệt mỏi mà nhìn nàng ấy, đủ loại nghi hoặc trong đầu lần lượt đan xen.
Mệt nàng đêm qua suy nghĩ vô ích nhiều như vậy.
Nàng chau mày, lại thở dài: "Dậy thôi”.
...
Mặt trời mọc qua khỏi lưng núi phía Đông, lại xuyên qua màn sương mù mỏng manh, xuyên qua bóng cây hạ xuống tường đình viện.
Hề Nhụy đẩy cửa phòng ra liền bị ánh sáng rực rỡ này làm cho híp mắt.
"Lão nô gặp qua phu nhân".
Đợi đến khi trận chói mắt ngắn ngủi này dần dần rút đi, cuối cùng Hề Nhụy cũng thấy rõ người trước mặt.
Lão quản gia dẫn đầu hai tay khép lại trong tay áo cúi đầu hành lễ: "Lão nô tên Đức Nguyên, là quản sự trong phủ, tạm thay công gia quản lý tất cả sản nghiệp và công việc lớn nhỏ trong phủ Kỳ gia, hiện giờ công gia đã lập gia đình, như vậy những loại chuyện này nên do phu nhân làm chủ”.
Dứt lời, Đức Nguyên thoáng nghiêng người, đứng phía sau hắn là một đám sai vặt mặc trang phục hạ nhân, hơn nữa trên tay đều cầm một xấp giấy.
Hề Nhụy nghe nói vốn là hai mắt sáng rỡ, ngay sau đó lại bị thực tế lo lắng áp chế.
Mặc dù lúc trước, khi chưa xuất giá, trong lúc đùa giỡn nàng có nói về chuyện phụ trách công việc quản gia, nhưng khi đến lúc thật sự lại là một loại cảm giác khác.
Mà người trước mắt là quản sự của phủ quốc công, tạm thay mặt quản lý toàn bộ sản nghiệp của Kỳ gia nhiều năm, Hề Nhụy lập tức hiểu được địa vị của người này ở Phụ Quốc Công phủ.
Nàng không dám dễ dàng đáp ứng: "Đức thúc chớ có khách khí, Nhụy Nhụy tuổi còn nhỏ, tùy tiện tiếp nhận trọng trách như vậy, chỉ sợ...".
Đức Nguyên nghe thấy xưng hô của nàng sửng sốt trong nháy mắt, trong lòng lại có thêm vài phần hảo cảm với Hề Nhụy.
Hắn lập tức hiểu rõ cười nói: "Phu nhân đừng sợ, đây là ý của công gia, lão nô chỉ là một gia nô, đảm đương không nổi cách xưng hô như vậy”.
Hề Nhụy không nghĩ tới sẽ là Kỳ Sóc phân phó, lập tức càng thêm thận trọng: "Nếu đã như vậy, vậy làm phiền Đức thúc ngày sau chỉ điểm nhiều hơn”.
Đức Nguyên mỉm cười không nói gì, hắn làm việc mấy chục năm ở Phụ Quốc Công phủ, duyệt vô số người, hôm nay vừa thấy hắn liền biết công gia cưới vị phu nhân này tuyệt đối không phải kiểu người quá quắt lỗ mãng như bên ngoài đồn đại.
Ngược lại là một nữ tử không kiêu căng không tự mãn.
Nếu lão công gia và trưởng công chúa ở trên trời có linh thiêng, hẳn là cũng an tâm vài phần.
Hề Nhụy nhìn sổ sách đưa vào trong phòng, do dự nửa ngày hỏi: "Chỉ là, Đức thúc có biết công gia hiện tại đang ở đâu không?”.
Nếu ở trong phủ, nàng hẳn là phải cùng hắn dùng bữa sáng mới đúng, cũng không biết hắn dậy sớm như vậy, có ăn trước hay không.
"Sáng sớm công gia đã vào cung, gần đây phía Nam đến mùa lũ, triều đình sợ là phải bận rộn một trận". Nói đến đây Đức Nguyên có chút bùi ngùi, hàng năm đến mùa hạ, phía Nam mưa lũ luôn không tránh khỏi gặp phải tai họa.
Không ngờ là vào cung.
Hề Nhụy có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, gia đình thế tước đều vô cùng nhàn hạ, nhưng hai ngày nay nàng thấy Kỳ Sóc liên tiếp có chính sự, ngay cả một ngày sau tân hôn cũng bị gọi đi nghị sự còn tưởng rằng lúc trước là hiểu sai.
Ngược lại thiếu chút nữa đã quên, hắn không chỉ là Phụ Quốc Công, còn là tướng lĩnh quân Trấn Bắc đội quân tinh nhuệ đệ nhất của Đại Phong, được phong võ tướng nhất phẩm.
Hơn nữa, vài năm trước ít nhiều cũng đã nghe qua lũ lụt ở phía Nam, thậm chí có một năm lũ lụt nghiêm trọng đến nỗi những người dân chạy nạn kia đều sơ tán đến kinh đô, lúc ấy nàng nhìn thấy còn cảm thấy sợ hãi.
Cho nên, bây giờ Kỳ Sóc đang bận rộn là vì chuyện này sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại sinh ra chút cảm giác kính nể.
Hai người lại nói chuyện với nhau một lát, Đức Nguyên liền gật đầu, theo một đám sai vặt cùng nhau lui ra.
*
Hề Nhụy dùng bữa sáng qua loa sau đó ở trong phòng bắt đầu xem sổ sách, mãi cho đến tận buổi tối cũng không ra ngoài.
Bởi vì lúc trước ở Hề phủ cùng Hề nãi nãi học qua một ít, thoạt nhìn cũng không phải là rất vất vả.
Lúc trước nàng nhìn Phụ Quốc Công phủ bày biện vô cùng đơn điệu, thậm chí có thể dùng từ hoang vu để hình dung.
Nếu không phải nàng đang ở chỗ này, thì sẽ cảm thấy đây là tòa trạch viện hoang phế quanh năm không có người ở, ngay cả hạ nhân gã sai vặt cũng không nhiều.
Nàng vốn tưởng rằng là gia tộc gây dựng sản nghiệp kém, cho đến khi nàng nghiêm túc lật xem sổ sách.
Sản nghiệp khổng lồ dưới danh nghĩa Kỳ gia quả thực khiến nàng nhìn thấy mà giật mình, theo như nàng đếm được ở kinh đô này đã có trăm cửa hàng lớn nhỏ thuộc về Kỳ gia, càng không cần phải nói đến những cái khác ở ngoài kinh đô.
Dường như kết giao cùng Thương Châu Lâm gia cũng rất nhiều, cũng khó trách lúc trước hắn có thể lấy danh nghĩa Lâm gia nam hạ đi đến Đan Dương.
Tê…
Quả thật khiêm tốn đến cực điểm.
Hề Nhụy cắn cán bút cảm thán nửa ngày, lại nhìn thấy Cẩm Hòa Lâu trên sổ chi tiêu thì chợt dừng tay, cẩn thận nhìn lại lần nữa.
Cẩm Hòa Lâu, áo cưới, hoàng kim ba trăm lượng, phía sau còn đánh dấu kích thước y phục của nàng.
Mấy từ mấu chốt này tụ lại với nhau khiến Hề Nhụy thiếu chút nữa ngay cả sổ sách cũng cầm không vững.
Sớm biết áo cưới kia giá trị xa xỉ, nhưng cũng... không nghĩ tới xa xỉ đến mức này.
Bất quá liên tưởng đến của cải khổng lồ mới nhìn thấy vừa rồi, dường như cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc?
Nhưng lúc trước chỉ lo kinh hãi nên không để ý đến áo cưới kia vừa vặn đến mức giống như được may riêng cho nàng, vậy bọn họ làm sao biết được kích cỡ thân hình của nàng?
Hề Nhụy chống cằm suy nghĩ về chuyện này, đột nhiên từ khóe mắt, quyển sách nhỏ bị đè xuống bên cạnh thu hút lực chú ý của nàng.
Nàng đưa tay lấy ra, mở ra nhìn rõ ràng là một tờ danh sách lễ vật, chuẩn xác mà nói, là danh sách lễ vật để nàng lại mặt.
Lại mặt.
Hề Nhụy bỗng dưng ngồi thẳng người, nàng thiếu chút nữa đã quên, ngày mai chính là ngày thứ ba tân hôn, dựa theo nghi thức, tân phụ phải cùng phu quân về nhà mẹ đẻ tham dự tiệc lại mặt.
Hề phủ giờ này nhất định đã sớm chuẩn bị!
Nhưng...
Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện mặt trời đã sắp lặn.
Hoàng hôn mờ mịt ẩn hơn phân nửa sau dãy núi phía Tây, nhưng từ đầu đến cuối dường như nàng cũng chưa nghe thấy động tĩnh Kỳ Sóc trở về.
"Phu nhân, nên dùng bữa tối rồi".
Cửa két một tiếng bị A Lăng đẩy ra, cháo và đồ ăn kèm được bày ra.
Hề Nhụy khuấy cháo mặn trong chén, chợt cảm thấy vô vị, lại đẩy ra: "Dọn xuống đi”.
A Lăng nhíu mày: "Phu nhân, buổi trưa người cũng không ăn bao nhiêu, buổi tối vẫn nên ăn nhiều một chút đi, ngày mai lại mặt lão phu nhân thấy người ốm đi không ít, thì sẽ đau lòng”.
Không nhắc đến chuyện này còn tốt, nhắc tới lại mặt thì nàng lại càng không có khẩu vị.
"Không ăn không ăn". Phiền muộn khoát tay, Hề Nhụy duỗi lưng một cái liền đi ra ngoài, A Lăng thấy vậy bất đắc dĩ thở dài chỉ có thể dọn đi.
Nàng đi tới đi lui trong đình viện, một bên nghĩ đến chuyện lại mặt, một bên lại phân vân chuyện hắn thương nghị hiện tại có liên quan đến sinh kế của bách tính phương Nam, so với những thứ khác nhất định không tính là gì.
Suy nghĩ hỗn loạn vặn thành một vòng, cuối cùng Hề Nhụy gọi Văn Nhân đi đến cửa cung thăm dò một chút.
Đèn lồng lớn đỏ thẫm tượng trưng cho tân hôn trong sân phản chiếu ánh hoàng hôn còn chưa tháo xuống, bọn chúng theo gió đêm nhẹ nhàng lay động, lại kèm theo hai ba tiếng chim sơn ca hót ríu rít, càng khiến nàng sinh ra chút cảm giác tịch mịch.
Hai ngày trước chỉ biết Phụ Quốc Công phủ thật sự là rộng lớn mà lại vắng vẻ, bình thường cũng không có không khí náo nhiệt gì, giờ phút này nàng mới thật sự cảm nhận được mọi thứ xung quanh yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào này thật là hoang vắng.
Hề Nhụy ôm cánh tay dựa vào bậc thềm dưới đình ngồi xuống.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Văn Nhân cũng trở về: "Phu nhân, nô tỳ nghe được buổi chiều công gia đã rời cung, đi quân doanh”.
Một câu vừa xong, Hề Nhụy chợt cảm thấy càng thêm bi thương.
Ngày lại mặt, nếu phu quân không đi, quả thực còn ảnh hưởng nặng hơn so với đêm tân hôn không viên phòng.
Nếu là vế sau chí ít chỉ một mình nàng không được chào đón, còn nếu là vế trước, Hề gia sợ là không ngẩng đầu lên nổi ở kinh đô.
Huống chi đây còn là bệ hạ ngự tứ hôn ước, bị vạn người để ý.
Nhưng đối với hắn mà nói, dù sao cũng có chuyện quan trọng hơn.
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi".
Sau đó, một tia hoàng hôn cuối cùng lặn xuống đỉnh núi, nàng ngẩng đầu chỉ thấy trăng sáng vằng vặc, trước mắt đầy sao sáng rực rỡ.
Ngày mai nhất định là thời tiết tốt, nhưng thời tiết ở Hề phủ sợ là sẽ không tốt lắm.
*
Một đêm trằn trọc tỉnh rồi lại ngủ, Hề Nhụy mông mông lung lung lại không biết đến tột cùng mình có ngủ hay không.
Vì thế giờ Thìn hôm sau, nàng chống đôi mắt thâm đen phờ phạc lên mà đánh tận mấy lớp phấn sau đó sửa soạn cho bản thân nên nhìn mới có tinh thần một chút.
Đức Nguyên ở cửa trang trí lễ lại mặt, thấy Hề Nhụy đi tới sắc mặt có chút hổ thẹn.
"Phu nhân chớ trách, những lễ này vẫn là công gia phân phó lão nô chuẩn bị, chỉ là mấy ngày gần đây việc vặt rất nhiều, công gia cũng rất bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi...".
"Ta biết". Hề Nhụy gật đầu với hắn.
Trải qua một đêm, hiện tại nàng không còn lo lắng sốt ruột như tối qua, tâm tình vô cùng bình tĩnh, tỉ mỉ tính ra, Kỳ Sóc đối với nàng đã sớm vượt quá mong đợi.
Hơn nữa chẳng qua chỉ là bị người ta nói chút lời không có căn cứ mà thôi, còn có thể lột da của nàng sao?
Nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy bầu trời sáng sủa hơn rất nhiều, xách váy vừa định bước lên xe ngựa, đột nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập.
Đầu ngựa giơ cao vó trước vì đột ngột dừng lại, Hề Nhụy từ từ quay đầu, liền thấy phía sau lớp bụi vàng kia, một vị nam tử ngồi trên lưng huyết mã, tay nắm chặt dây cương, dáng người cao ngất, áo choàng đen phần phật sinh gió do vừa rồi phi nhanh như tên bắn.
Mặc dù phong trần mệt mỏi, nhưng khuôn mặt kia lại không nhiễm chút chật vật nào.
Con ngựa dần dần bình ổn, lại bị thúc cất bước đi về phía trước.
Kỳ Sóc xoay người xuống ngựa, tóc buộc cao tung bay trong gió, hắn đi về phía nàng, trầm giọng gật đầu nói: "Để phu nhân chờ lâu”.
Hề Nhụy sững sờ vẫn duy trì tư thế sắp bước lên xe, nàng chăm chú nhìn hắn, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Hơn nửa ngày mới ý thức được hắn đang nói chuyện với mình, vì thế khẽ nhẹ nhàng đáp một câu: "Không lâu...".