Ngượng ngùng, không có nơi nào để chui xuống.
Hề Nhụy cắn môi, theo động tĩnh vừa rồi suy đoán, bên kia ước chừng có vài người hầu.
Nàng im lặng chui vào trong góc, đáy lòng không ngừng bồn chồn, bắt đầu tự trách hành vi ma xui quỷ khiến của mình.
Nhưng... Nhưng áo cưới kia thật đúng là hắn làm hỏng mà.
Chỉ là nàng cũng không nghĩ tới bên cạnh hắn lại có nhiều người như vậy, nếu như sớm biết... cho nàng một trăm lá gan nàng cũng không dám.
Huống hồ nếu nàng thật sự chọc giận vị chủ tử trước mặt này, sợ là tuyệt đối sống không quá đêm nay hu hu hu.
......
Một đêm không ngủ, không biết qua bao lâu, mưa gió dần dần ngừng lại, mây đen tản đi, ánh mặt trời theo cửa sơn động rọi xuống bên chân Hề Nhụy.
"Công tử, lúc này khởi hành, ngày mai sẽ đến huyện Đan Dương”.
Đầu Hề Nhụy gục lên gục xuống, nghe được ba chữ 'huyện Đan Dương' nàng ngay lập tức lấy lại tinh thần.
Y phục hong khô được lấy xuống, Minh Hữu và ba người hầu khác lộ ra trong tầm mắt của nàng.
Thì ra bọn họ cũng muốn đi huyện Đan Dương?
"...Công tử là đi huyện Đan Dương để buôn bán sao?”.
Nàng thấy hắn ăn mặc bất phàm, lại có người hầu đi theo, chắc là thiếu gia của nhà làm quan nào đó ra ngoài mua bán.
Kỳ Sóc khẽ ừ một tiếng cũng không muốn giải thích nhiều, tầm mắt thoáng qua, liền nhìn thấy đôi mắt tràn ngập mong chờ của Hề Nhụy.
Nàng lại cố lấy hết dũng khí: "Rừng núi hoang vu như vậy, một tiểu nữ tử như ta thật sự không biết phải làm sao, công tử hiệp can nghĩa đảm, thấy việc nghĩa hăng hái làm, lại... lại có dáng vẻ khí phách như vậy, chi lan ngọc thụ*, phong thái hiên ngang, nhất định là một người trượng nghĩa đến cùng...".
Ngày đó toàn bộ đám cướp kia đều đuổi theo nàng, cũng không biết Văn Nhân và A Lăng có chạy đi tìm được cứu viện hay không, tình cảnh này, chỉ có đám người trước mắt mới có khả năng giúp nàng.
Minh Hữu nghe xong rất muốn cười, nhưng hắn cố nhịn xuống.
Có thể dùng loại từ này để miêu tả công gia, sợ là chỉ có phu nhân.
Thấy hắn không thèm để ý đến gợi ý của mình, Hề Nhụy đành phải bất chấp nói thẳng: "Có thể dẫn theo ta một đoạn đường hay không...?”.
Chỉ là không đợi Kỳ Sóc đáp lại, Minh Hữu lập tức biểu hiện khó xử: "Công tử, chúng ta...".
Chuyến đi này dẫn theo phu nhân sợ là dễ bại lộ, còn không bằng một mình đưa nàng trở về.
Hề Nhụy thấy thế chỉ coi như là bị cự tuyệt, lập tức cúi đầu: "Ta hiểu rồi”.
Kỳ Sóc liếc nhìn nàng đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngay khi vừa dứt lời lập tức vẻ mặt liền tối sầm.
Nói khóc liền khóc...?.
"Chỉ là hôm qua lại để cho công tử cứu vô ích...".
"Đuổi kịp”. Tiếng khóc nức nở quen thuộc kia hắn đã không muốn nghe thêm một câu nào nữa, liền ngắt lời nàng sau đó đi thẳng về phía trước.
Hề Nhụy mừng rỡ lập tức thay đổi sắc mặt, kéo áo bào trên người đứng dậy chạy theo: "Đa tạ công tử, áo cưới kia cũng không cần công tử bồi thường nữa!”.
"...".
*
Mặt trời mọc ở đằng đông, cảnh xuân tươi đẹp ấm áp, trải qua một đêm được gió mưa gột rửa, bầu trời trong xanh không gợn một bóng mây.
Trước ngày hôm nay, Hề Nhụy luôn cho rằng tất cả xe ngựa trên đời đều chẳng qua chỉ là hai cái bánh xe, bên trong có mấy cái ghế ngồi, nhiều nhất là bày thêm một cái bàn nhỏ.
Cho đến hôm nay nàng mới phát hiện, thì ra đồ vật bên ngoài loại xe ngựa này cũng có thể được mạ vàng mà thành, bên trong còn có thể bày trí bàn gỗ lim khảm xà cừ, lư hương Thanh Long mạ vàng tráng men, thậm chí còn có giường gỗ hồng trắc điêu khắc hoa văn mây cuộn.
Đột nhiên chân nàng có chút bất động.
Đến tột cùng nhà người này làm gì mà có tiền như vậy? Võ công cũng không kém, lại trưởng thành thành dáng vẻ người thần phẫn nộ như vậy.
Tê…
Chẳng lẽ lại là tổ chức mờ ám gì đó sao?
Là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh, ít nhiều vẫn thấy qua không ít vụ án hối lộ tham ô mà phụ thân đã xử trí, trong đó không thiếu một số bang phái giang hồ cấu kết với mệnh quan triều đình làm chuyện bẩn thỉu.
Mà thông thường những người đó chính là vô cùng có tiền, bản thân còn có võ công.
Nghĩ tới đây, cước bộ của Hề Nhụy giống như bị rót chì, đứng trước xe ngựa không dám tiến thêm một bước nữa.
Từ xa Kỳ Sóc nhìn thấy biểu cảm thay đổi thất thường của nàng, không biết nàng lại đang suy nghĩ cái gì.
Vì thế dời mắt thản nhiên phân phó: "Minh Hữu, khởi hành”.
"Ô…" Giọng nói lạnh lùng của nam tử phá vỡ đủ loại suy nghĩ của nàng, "Ta đến ngay, đến ngay ha ha ha...".
Quên đi, tạm thời phải khuất phục trước thực tế.
Hề Nhụy ngượng ngùng nở nụ cười nâng váy bước lên xe ngựa.
Bầu không khí lạnh lùng mà người lạ không nên lại gần này…
Ít nhất không nên có mưu đồ gì với nàng.
Nàng tự an ủi chính mình như vậy.
*
Từ đầu đến cuối Kỳ Sóc vẫn luôn duy trì khoảng cách khá xa với nàng, hơn nữa lúc ngồi trên xe ngựa liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, trái lại kỳ quái là Hề Nhụy lại nảy sinh tâm tình đứng ngồi không yên.
Lúc này trong đầu nàng đang diễn ra một trận thiên nhân giao chiến kịch liệt.
Lúc thì cho rằng người này nhìn không giống người tốt, nói không chừng là một đầu sỏ đứng sau tham quan, trong tay nắm các loại mua bán ngầm, nếu thật sự muốn bán mình dường như cũng không vô lý.
…dù sao nàng đối với dung mạo của mình vẫn có vài phần tự tin.
Lúc thì lại nghĩ hắn cứu mình, chính mình còn muốn lừa người ta mới thật sự là hành vi vô sỉ.
Cứ như vậy rối rắm một đường, Hề Nhụy phiền não cắn môi, đột nhiên nhìn thấy trên cánh tay phải của hắn có một vết mờ, chẳng qua bởi vì áo bào của hắn màu đen nên nhìn cũng không rõ.
Nàng tập trung nhìn nửa ngày, mới xác định đại khái là hắn bị thương.
Chẳng lẽ là hôm qua vì cứu nàng nên bị thương? Nhìn qua hình dạng vết thương rất sâu, vậy là hắn cứ mặc kệ như vậy cả đêm sao?
Nghĩ tới đây Hề Nhụy nhíu chặt mày, không tự chủ được rùng mình một cái, nếu là nàng sợ là đau đến trực tiếp ngất xỉu.
Nàng nhắm mắt lại không nhìn nữa, nhưng không biết tại sao cảm giác có chút bất an.
Thật giống như...giống như vô cùng vong ân phụ nghĩa.
Dù sao người ta là vì nàng mà bị thương, nếu thật sự muốn làm gì nàng thì ngày hôm qua sau khi nàng hôn mê tỉnh lại thì cũng sẽ không ở trong sơn động vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì.
Cuối cùng lương tâm cũng chiến thắng suy nghĩ lung tung.
Vì thế nàng lại mở to hai mắt, do dự một chút, nhẹ giọng gọi hắn: "Công tử, công tử...".
Kỳ Sóc đưa mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy tiểu cô nương đang cuộn tròn ở cách đó không xa đang giơ tay ra hiệu gì đó.
Hề Nhụy di chuyển từng chút một sang bên kia: "Công tử, ta đến băng bó vết thương cho công tử một chút được không?”.
Nhìn vào mắt nàng, Kỳ Sóc lãnh đạm nói: "Không cần”.
Nàng không nói hắn cũng không chú ý tới vết thương này.
"Cần, cần, nếu nhiễm trùng càng nghiêm trọng thì không xong rồi”.
Hề Nhụy đang nghiêm túc nói chuyện, đột nhiên xe ngựa xóc nảy một cái, nàng không khống chế được bị ngã về phía trước.
Cánh tay Kỳ Sóc nhanh nhẹn đỡ được nàng mới khiến cho nàng không ngã vào người hắn, chỉ là chiếc áo choàng khép hờ kia cũng bởi vậy mà hoàn toàn trượt xuống.
Trong lòng Hề Nhụy vẫn còn sợ hãi, nhiệt độ của nam tử thông qua bàn tay liên tục không ngừng truyền đến bả vai nàng.
Lúc này nàng và hắn cách nhau rất gần, nàng lặng lẽ nâng mắt là có thể nhìn thấy cái cằm sắc bén rõ ràng của hắn, hơi thở phảng phất như có như không phà lên trên đỉnh đầu nàng.
Trái tim đập thình thịch, thân mình nàng cứng đờ, hô hấp bị ngắt quãng một chút.
Huyệt thái dương Kỳ Sóc giật giật, cách một chiếc áo mỏng manh, xúc cảm trong lòng bàn tay mềm mại đến mức giống như có thể bóp nát.
Nội y bên trong như ẩn như hiện, một lúc sau, hắn buông nàng ra, con ngươi dời đi, trầm giọng nói: "Tiếp tục chạy loạn thì sẽ ném cô xuống”.
"Há..." Hề Nhụy ngã ngồi sang một bên, chớp chớp mắt thu hồi suy nghĩ.
Nhớ tới ý định mình chạy qua đây để làm gì, sau khi hơi thở ổn định, nàng mấp máy môi, khom lưng nhặt áo choàng khoác lên, xoạt một tiếng, đồng thời xé vạt áo của mình.
Nàng giơ mảnh vải lên, ánh mắt thăm dò: "... Ta muốn băng bó cho huynh một chút”.
Kỳ Sóc nào biết một phen tranh đấu tư tưởng của nàng?
Nhìn thấy rõ ràng vừa rồi còn ăn vạ, tìm mình đòi bồi thường áo cưới, hiện tại Hề Nhụy lại là một bộ dạng tự trách, một trận không nói gì.
Chính là không có tiếng cự tuyệt, rơi vào trong mắt Hề Nhụy lại xem như chấp nhận, nàng lại di chuyển qua bên này một chút.
Kỳ Sóc nhíu mày vừa định mở miệng, nhưng miệng chưa kịp phát ra tiếng, hắn đã cảm giác cánh tay căng cứng, ngay sau đó dây buộc cổ tay bị kéo chặt, hơn nữa còn có chiều hướng càng kéo càng chặt.
Đầu Hề Nhụy to như cái đấu, từ trước đến nay làm sao biết thứ này sẽ khó tháo như vậy, nhìn hình dạng thì giống như chỉ là quấn qua, nhưng làm sao lại không tháo ra được?
Nàng cắn răng, vô cùng lo lắng, đồng thời sử dụng cả hai tay lay lay cánh tay của hắn.
"...".
Kỳ Sóc chăm chú nhìn ngón tay mảnh khảnh của nàng và dây buộc rối lại với nhau, cố nén cảm xúc muốn đẩy nàng ra, bỗng nhiên cánh tay đang bị kéo chặt được buông lỏng, nàng đã tháo được rồi.
Chỉ là bó dây buộc nhăn nhúm kia bị đẩy lên phía trên…
Dường như không hoàn toàn được tháo ra.
Hề Nhụy hô to một hơi, cẩn thận nhìn hắn một cái liền không dám nhìn nữa, lại bị cánh tay của hắn thu hút lực chú ý.
Cánh tay của hắn lực lưỡng mạnh mẽ, các đường gân xanh nhạt hơi lồi nổi rõ trên cơ bắp, tràn ngập lực lượng sức mạnh chờ bộc phát.
Nhìn thấy vết thương so với tưởng tượng của nàng càng thêm kinh người, còn bởi vì thao tác lung tung của nàng vừa rồi nên lại rách ra thêm một chút.
Vết máu loang lổ đan xen, Hề Nhụy nhìn thấy liền kinh hãi lại vô cùng áy náy, hít một hơi khí lạnh, thò đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, theo bản năng thổi thổi.
Kỳ Sóc chỉ cảm thấy một đạo xúc cảm hơi lạnh bao phủ lên mình, cơ hồ là trong nháy mắt hắn liền nắm chặt quyền.
Rũ mắt nhìn xuống tiểu cô nương đang nghiên cứu thương thế của hắn, trầm giọng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, cô có biết không?”.
Hề Nhụy dời ngón tay, đem vải vừa mới xé xuống trải phẳng ra lại phủ lên, bối rối vừa rồi từ từ bị phai nhạt, nàng nghiêm túc gật đầu: "Băng bó vết thương cho ân nhân cứu mạng, phu quân ta sẽ hiểu”.
"...".
Hắn không hiểu.
Khi còn bé Hề Nhụy luôn thích đùa giỡn, khó tránh khỏi va chạm, nhìn thấy qua rất nhiều lần mẫu thân dùng vải thưa băng bó cho nàng, một bên nàng hồi tưởng lại thủ pháp trong trí nhớ, một bên băng bó cho hắn.
Vòng quấn cuối cùng, Hề Nhụy thắt một cái nơ ở phía trên, nàng hài lòng nhìn kiệt tác của mình, ngước mắt lên đối diện với con ngươi đen láy sâu xa của nam nhân.
Nụ cười của nàng hơi khựng lại, lo lắng thu hồi khóe môi đang cong lên, nghĩ người này hẳn là không thích người khác tới gần, vì thế lại từ từ lui về phía sau.
"...Xong rồi”. Nàng thu tay, lấy lòng nhìn hắn, "Lại đa tạ công tử đưa ta về nhà”.
Cho dù hắn là người tốt hay người xấu, ít nhất hắn cũng không làm hại nàng đúng không?
Nghĩ đến đây, nàng an tâm hơn rất nhiều, cũng không hy vọng có thể được đáp lại, im lặng không nói gì nữa.
Xe ngựa loạng choạng đi về phía trước, Hề Nhụy tựa vào trong góc, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Nàng quả thật quá mệt mỏi, tối hôm qua bởi vì lo lắng nên một đêm không ngủ, tinh thần căng thẳng cực độ, hiện tại rốt cuộc không chịu nổi nữa nên ngủ thiếp đi.
Thân hình của nàng rất nhỏ, mặc áo choàng không phù hợp với nàng nhìn có chút buồn cười, nhưng cũng càng có vẻ kín đáo hơn, lông mi dài cong lưu lại một cái bóng nhàn nhạt, da thịt trắng như tuyết, tóc đen dày như thác.
Kỳ Sóc cúi đầu nhìn chằm chằm thắt nơ màu trắng không hợp với hắn nửa ngày, ấn đường càng nhíu chặt hơn.
________
*thành ngữ chi lan ngọc thụ: "Tạ An" đời Tấn, có con em tài giỏi, thường nói "tử đệ như chi lan ngọc thụ". Chỉ con em ưu tú.