Đột nhiên cổ tay bị nắm khiến cả người Hề Nhụy cứng đờ, cho dù là cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận được lực độ của nam tử.
Giống như bị bỏng, nàng bất chợt đứng dậy lui về phía sau, lúc này Thẩm Diệu mới ý thức được hành vi của mình không ổn, lập tức liền buông nàng ra.
"Biểu ca, ca đang nói gì vậy?" Nàng cười gượng hai tiếng, đưa tay đem mạn che mặt vừa rồi bị rớt xuống treo lên sau tai, đồng thời trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nên đáp lại như thế nào.
"Hôn nhân đại sự là lời bà mối mệnh lệnh của phụ mẫu...".
"Nhụy muội muội, nếu muội thật sự cho rằng như vậy, vậy thì một năm trước vì sao còn muốn từ hôn?" Lần đầu tiên Thẩm Diệu từng bước ép sát nàng như vậy, "Chẳng lẽ muội thật sự thích Kỳ công gia mười năm chưa từng hồi kinh kia?”.
Những lời này của nàng là lừa gạt người khác thì thôi, hắn cùng nàng lớn lên, đối với chuyện nàng từng tiếp xúc qua những người nào quả thực hiểu rõ như lòng bàn tay.
Hề Nhụy tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này, bộ dạng 'thâm tình' kia vào lúc này quả thật vô dụng, nhất thời không nói nên lời.
Thẩm Diệu tự biết chỉ sợ đây là cơ hội duy nhất để hắn bày tỏ tâm ý với nàng, lập tức không còn ôn nhuận như thường lệ, tốc độ nói nhanh hơn rất nhiều.
"Ta biết cấp quan hiện tại của ta còn thấp, thực không xứng với muội, nhưng ta vẫn cố gắng đi theo Hề đại nhân xử lý công việc, tháng sau đã có thể thăng chức tự phó, giả sử thời gian...".
"Nhụy muội muội, ta thích muội rất lâu rồi, ta....”.
Hắn đang nói, bỗng dưng cúi đầu nhìn thấy những miếng vá ở góc quan bào của mình, giọng nói đột nhiên dừng lại, nắm đấm siết chặt, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy.
Nghe Thẩm Diệu nói những lời này, Hề Nhụy bình tĩnh lại, đôi môi đỏ mọng dưới tấm mạn che mím chặt, không lâu sau nói: "Biểu ca, ca là một nam tử cực tốt, cố gắng lại hiếu học, phụ thân thường xuyên ở trước mặt muội khoe khoang ca nhất định làm nên việc lớn”.
Thẩm Diệu là nhi tử của biểu muội ở phương xa của Hề Quảng Bình, thuở nhỏ được nuôi dưỡng ở Hề phủ để học tập, sau này có chức quan mới chuyển ra ngoài.
Hắn với Quý Bắc Đình thi khoa khảo cùng năm, hơn nữa còn đỗ một trong ba vị trí đầu bảng, chỉ là khi đó Quý Bắc Đình tuổi còn trẻ đã đỗ Trạng nguyên lại là nhi tử của Thừa tướng nên danh tiếng càng nổi, khiến cho triều đình oanh động, vì vậy cũng che lấp đi nổi bật của hắn.
Mà năm nay hắn mới chỉ hai mươi ba, lại ở Đại Lý Tự đang nhận chức Bình sự thất phẩm, xưng một tiếng thiếu niên anh tài không chút nào quá đáng.
"Cho nên ca tuyệt đối không được coi thường chính mình". Hề Nhụy ngước mắt nhìn hắn, đuôi mắt cong lên độ cong đẹp mắt, "Chỉ là muội cũng không phải người tốt gì, thích son phấn lại thích may xiêm y mới, phụ thân thường nói muội không có chỗ nào tốt, là một người phá của”.
Quả nhiên nghe được câu này, sắc mặt Thẩm Diệu trắng bệch: "Nhụy muội muội muội không thể nói mình như vậy được!”.
Hắn cũng không phải sợ nàng xa hoa, mà là giận bản thân không có cái năng lực kia cho nàng những thứ này.
"Đại trượng phu nào lại lo lắng không cưới được thê tử? Nam tử tài tuấn như biểu ca tất sẽ cưới được một thê tử hiền thục xinh đẹp".
Lời từ chối đã hết sức rõ ràng, Hề Nhụy không nhiều lời nữa, nàng giống như thoải mái nhún vai lo âu nói: "Hôm nay muội xuất phủ quá lâu, nếu không trở về phụ thân sẽ cầm gậy đến tìm muội".
Nàng nói xong liền muốn đi, Thẩm Diệu ở sau lưng gọi nàng lại, đường đường là nam nhi bảy thước nhưng hốc mắt lại có vết đỏ: "Nhụy muội muội”.
Ngừng nửa ngày, thiên ngôn vạn ngữ lởn vởn trong lòng cuối cùng lại từ bỏ nói tiếp.
Hắn cố gắng kéo ra một nụ cười, mở miệng lại là giọng nói chua chát: "Trên đường cẩn thận”.
Hề Nhụy quay đầu lại, đối với ánh mắt phức tạp đan xen của hắn, mỉm cười gật đầu.
"Được”.
Thẩm Diệu chăm chú nhìn bóng lưng nàng cho đến khi biến mất trong tầm mắt, hai tròng mắt trống rỗng, hắn tự giễu uống một ngụm trà lớn, sau đó lấy một tấm khế ước nhăn nhúm từ trong ngực ra.
Trải qua một lần dạo chơi trong tiết thanh minh vào ngày xuân, nàng nói phong cảnh ngoại ô rất đẹp, sau đó hắn liền nhịn ăn nhịn mặc mấy năm, rốt cuộc mua được một tòa nhà tốt ở đó.
Bây giờ lại không còn lý do gì để dẫn nàng đi.
......
Nắm tay Quý Bắc Đình kề trên môi, nhìn người phía dưới giằng co, hào quang trong mắt bắn ra bốn phía.
Hiện tại chỉ cần không để hắn đi tra án, cái gì cũng thú vị đến cực điểm.
"Ta ngược lại vô cùng tò mò phong thái múa đêm đó của vị tiểu thư này khuynh thành cỡ nào, khiến nhiều người đua nhau khom lưng như vậy”.
Thẩm Diệu này Quý Bắc Đình biết, năm đó cùng đỗ trong ba vị trí đầu bảng, là một thanh niên rất có tài, nếu nhớ không lầm, hiện tại hắn đã là cấp quan thất phẩm.
"Không phải ngày đó huynh đã xem rồi sao? Thế nào?”. Quý Bắc Đình nhướng mày, ánh mắt đầy bỡn cợt.
Kỳ Sóc liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Tạm được”.
Tạm? Được?
Đồng tử Quý Bắc Đình phóng đại, sinh thời lại có thể nghe được lời khen ngợi từ trong miệng hắn!
"Công gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong". Minh Hữu bẩm báo.
"...Lại muốn đi đâu?” Quý Bắc Đình còn chưa kịp phản ứng lập tức cảnh giác.
"Vào cung”.
Nghe vậy trong lòng hắn buông lỏng.
Vào cung còn đỡ, chỉ cần nghĩ đến mấy ngày nay ở chiếu ngục* âm u kia thẩm vấn phạm nhân, hắn liền luống cuống.
Chủ yếu là thủ đoạn của Kỳ Sóc quá mức tàn nhẫn, cho dù hắn từng ở Hình bộ xử lý công việc vài năm cũng có phần chịu không nổi.
*
Cần Chính điện.
Trên long án điêu khắc hoa văn nạm vàng bằng gỗ tử đàn, lời khai nhiễm máu đặt ở trong đó.
"Khởi bẩm bệ hạ, hạ thần căn cứ vào lời khai tìm được lượng lớn quan ngân bị mất này đang được vận chuyển đến huyện Đan Dương, tra được quan ngân năm mươi vạn lượng, chưa kịp đúc lại, phía dưới là con dấu Đại Phong, cùng số ngân lượng bị chiếm đoạt vô cùng trùng khớp”. Quý Bắc Đình đem việc điều tra được mấy ngày nay báo cáo lại.
Bùi Vân Chiêu cầm tờ giấy chăm chú nửa ngày, tầm mắt chuyển sang Kỳ Sóc: "Huyền Nghệ nghĩ thế nào?”.
Kỳ Sóc khẽ nhếch môi, trầm ổn nói: "Huyện Đan Dương là đường thủy đầu mối then chốt phía nam triều ta, thần cho rằng vụ án này cũng không phải chỉ là tham ô”.
Bùi Vân Chiêu nhíu mày: "Đem quan ngân đưa đến Đan Dương, sau đó dùng quan ngân đã đúc lại vận chuyển đến các nơi nam bắc, phía sau câu kết tính toán cũng không phải một sớm một chiều”.
Việc này nghĩ kỹ liền có chút kinh hãi, đây chỉ là một trong những trường hợp bọn họ phát hiện ra, còn là do quan viên phía dưới liều chết truyền tin mới biết được.
…Vậy ở những nơi không thể biết được khác lại có bao nhiêu âm thầm câu kết?
Kỳ Sóc hỏi: "Bệ hạ còn nhớ rõ vụ quan viên buôn lậu muối mười năm trước không?”.
Bùi Vân Chiêu gật đầu: "Tất nhiên nhớ rõ”.
Mười năm trước hắn còn là Hoàng tử, nhắc đến vụ án này cũng là mấu chốt hắn được sắc phong làm Thái tử.
Lúc đó Đề Cử Ti quản lý thuế muối lấy công làm tư, lén lút chiếm đoạt hơn mười vạn thạch quan muối, bởi vì liên quan đến vụ án này cực kỳ quan trọng, cuối cùng do Đại Lý Tự, Hình Bộ cùng Đô Sát Viện tam ti hội thẩm xét xử.
"Tam ti hội thẩm cuối cùng phán quyết lưu đày cùng tịch thu tài sản, bởi vì vị Đề Cử Ti này xuất thân là con cháu Nam Bình Vương, Nam Bình vương Bùi Ích Xuyên vì tránh hiềm nghi, để thể hiện lòng trung thành thậm chí rời khỏi kinh đô, trở về đất phong, không can dự việc triều chính”.
Quý Bắc Đình nói tiếp, "Gần đây Đan Dương cũng xảy ra vụ án buôn lậu muối, mặc dù số tiền không lớn bằng mười năm trước, nhưng tích lũy từng ngày cũng không tính là ít”.
Sắc mặt Bùi Vân Chiêu ngưng trọng, liên hệ tới như vậy, trong vụ án mười năm trước kia có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như Đề Cử Ti quản lý thuế muối chỉ là chức quan ngũ phẩm, làm sao có nhân mạch buôn lậu muối lớn như vậy?
Lúc ấy chỉ phán quyết một mình hắn, hiện giờ nghĩ lại ước chừng chỉ là một kẻ chịu tội thay.
Nhưng khi Đại Lý Tự phục án lại không đề cập đến kỳ lạ trong này.
"Trẫm thấy Đại Lý Tự Khanh làm việc đơn giản, dám nói dám làm, cũng không phải là người bị hấp dẫn bởi vinh hoa phú quý”. Bùi Vân Chiêu nhíu mày, "Nhưng nghe nói gần đây không ngừng liên hệ với đại quan tứ phẩm trở lên ở trong kinh, mời đến làm khách trong phủ, ý muốn nghị thân?”.
Một khi hạt giống nghi ngờ rơi xuống, tất cả những chuyện khác đều giống như cố ý tạo nên.
Quý Bắc Đình liếc trộm Kỳ Sóc một cái: "Đại Lý Tự Khanh đứng hàng tam phẩm, muốn tìm một thông gia môn đăng hộ đối cũng là chuyện bình thường”.
Bùi Vân Chiêu không nói gì.
Đại Lý Tự chưởng quản xét xử tất cả các vụ án hình ngục quan trọng, kỳ thật quyền lực rất lớn.
Khi hắn hiện tại muốn thanh trừng lối làm việc hủ bại trong triều, đột nhiên phát hiện ngọn nguồn của việc thanh trừng này đều có thể để lại hậu quả, tình hình nghiêm trọng có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, đối tượng nghị thân đầu tiên của Đại Lý Tự Khanh là Lại Bộ Thượng Thư, hiện tại lại là quan viên cao phẩm khác.
Tại thời điểm này hai nhà cựu thần từ thời tiên đế đề bạt kết thân, làm cho hắn không thể không suy nghĩ về ý định ban đầu của mình.
Bầu không khí ngưng tụ nửa ngày, Quý Bắc Đình suy tư một lát mở miệng giải vây: "Nếu bệ hạ cảm thấy bất an có thể đưa Hề tiểu thư vào hậu cung, hoặc tìm một người bệ hạ có thể tin tưởng sau đó tứ hôn”.
Nghe vậy sóng mắt Bùi Vân Chiêu khẽ động đậy, Kỳ Sóc nâng mắt đúng lúc đối diện với tầm mắt của hắn.
"Đúng lúc nhắc nhở trẫm, hôm qua hoàng tổ mẫu nói với trẫm Hề gia tiểu thư rất vừa mắt lão nhân gia bà, vả lại cô nương người ta trong lòng lại thích khanh như thế, vốn là muốn trẫm trực tiếp ban chỉ tứ hôn, nhưng nghĩ đến sợ khanh không muốn, nên để cho trẫm đến hỏi khanh một chút”. Dừng một chút hắn nói tiếp, "Nếu khanh vô tình trẫm có thể thay khanh từ chối, chỉ là lần sau sợ rằng...".
Nửa câu sau Bùi Vân Chiêu còn chưa nói hết, khó xử của hắn cũng không phải giả vờ, không có vị Hề cô nương này cũng sẽ có Lý cô nương Vương cô nương khác.
Nếu luôn có người muốn trở thành phu nhân Phụ Quốc Công, hắn càng hy vọng là Hề Nhụy.
Dù sao nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh ở bên cạnh Kỳ Sóc mới khiến hắn yên tâm nhất.
Một câu vừa nói ra, trong phòng rơi vào yên lặng.
Chim sẻ bên ngoài ríu rít đậu xuống cành cây bên cửa sổ, dừng lại nửa ngày lại vỗ cánh bay đi.
Quý Bắc Đình vuốt cằm, mặc dù hắn thích dùng Hề Nhụy trêu ghẹo Kỳ Sóc, nhưng trải qua khoảng thời gian quan sát này, hắn cũng cảm thấy Kỳ Sóc đối với người này không có tâm tư gì.
Không đúng, hẳn là nói hắn đối với bất luận nữ nhân nào cũng sẽ không có tâm tư gì.
Mi mắt Kỳ Sóc nửa khép, tâm tình không rõ, đuôi lông mày vô cùng thanh lãnh, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướng lên.
Chốc lát, hắn rốt cuộc mở miệng, giọng trầm thanh lãng, không phân rõ hỉ nộ.
"Thần tuân chỉ”.
__________
*Chiếu ngục: Nhà tù của hoàng thất