Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 10:




Động tĩnh dưới đài rất nhanh truyền ra, Thái hoàng thái hậu tỉ mỉ hỏi thăm mới biết chi tiết trong đó.

"Trong cung còn có thị tỳ tay chân không linh hoạt như vậy, Hề tiểu thư không trách phạt cũng là thiện tâm, lão nô đi xử trí?" Thường ma ma nhíu mày nói.

Thái hoàng thái hậu khẽ liếc mắt một cái xem như đồng ý.

Nhưng lúc này Minh Hữu vẫn luôn ở bên ngoài bỗng nhiên tiến đến nói vào bên tai Kỳ Sóc: “Vừa rồi mật thám phát hiện trong ngự hoa viên có người của Chương phủ lén lút, thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ bắt được một người trong đó, công gia, xử trí như thế nào?”.

Người của Chương gia lại có thể trà trộn vào trong cung, hiển nhiên không đơn giản.

Kỳ Sóc nhìn Bùi Vân Chiêu, hiển nhiên hắn cũng nghe được: "Đã làm gì?".

Minh Hữu có hơi khó xử: "... Hắn đã hôn mê”.

Cũng không nghĩ tới người nọ lại chịu đựng bị đánh như vậy.

Nếu thật sự muốn cứng rắn ép cung cũng không phải không thể, chỉ là việc này cũng không tính là nhỏ, bọn họ không dám làm chủ.

Thái hoàng thái hậu nhìn động tĩnh bên này mặc dù nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng cũng có thể hiểu được bảy tám phần, bà bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, xua tay thở dài nói: "Ôi, hai người các ngươi buồn bực khó chịu còn không bằng mấy vị phi tử cùng ai gia giải sầu, chớ ở chỗ này chướng mắt, tránh cho thiếu niên thiếu nữ phía dưới đều kinh sợ”.

Không nói ra nhưng ngược lại ý thức được, Thượng Nguyên đăng yến hôm nay rõ ràng so với năm ngoái người ra ngoài biểu diễn tài nghệ ít hơn rất nhiều.

Dừng một chút, bà lại bổ sung: "Dù sao cũng không sinh cho ta mấy đứa chắt trai, ngồi cũng vô dụng”.

Bùi Vân Chiêu: "...".

......

Hề Nhụy đi trắc điện đổi lại váy nguyệt bách điệp như ý của mình, đáy lòng cảm thấy may mắn vừa rồi chưa thay y phục, bằng không cái váy nàng thật vất vả khắc phục xong lại gặp họa.

Đầu dường như còn có chút choáng váng, Hề Nhụy tạm thời không muốn trở lại yến hội, nên để cho Văn Nhân và A Lăng đi về trước, gió đêm bên hồ đúng lúc làm cho nàng thanh tỉnh rất nhiều.

Đột nhiên dưới chân lảo đảo, nàng không kịp ổn định thân hình, ôi một tiếng liền ngã xuống trên một tảng đá lớn bên cạnh hồ.

Quang ảnh phía trước chợt đan xen, tầm mắt Hề Nhụy bắt đầu tan rã, hai tay nàng gian nan chống đỡ thân người, tóc phủ xuống trước trán, hô hấp dần dần khó khăn.

Cái này dĩ nhiên không phải là choáng váng đơn giản như vậy, đáy lòng Hề Nhụy lo lắng, chỉ còn sót lại một tia thanh minh kia rốt cuộc nhận ra nguy cơ.

Thị nữ kia không bình thường, có người muốn hại nàng.

Tiếng bước chân mơ hồ từ xa truyền đến, Hề Nhụy đột ngột cảnh giác, sau đó lại nghe được tiếng trò chuyện huyên náo.

"Vừa rồi còn thấy nàng ta ở đây, sao hiện tại lại không thấy đâu?".

"Hai người các ngươi sang bên kia tìm, ta đi bên này”.



"Dạ”.

.......

Hề Nhụy nghe xong kinh hãi không thôi, dùng cả tay chân cuối cùng mới đứng vững.

Nàng mê mang nhìn quanh bốn phía, chọn một con đường nhỏ nhìn âm u nâng làn váy lảo đảo chạy đi.

Nhưng thân hồng y này thật sự không thích hợp chạy trốn, còn chưa đợi nàng ẩn vào trong rừng, phía sau đã có người nhìn thấy nàng.

"Hề tiểu thư ở đó!".

"Mau đuổi theo!".

"Đừng để nàng ta chạy!".

Truy đuổi dồn dập từ bốn phương tám hướng mà đến, Hề Nhụy gắt gao nắm chặt lòng bàn tay để cho tinh thần của mình minh mẩn một chút.

Dọc đường tối đen, nàng lại không thể nhìn thấy đồ vật vào ban đêm, chỉ có thể thấp thỏm bất an chạy lung tung về phía trước, cành cây hỗn loạn không ngừng cản trở bước chân nàng, nàng vấp vào y phục nhiều lần, lảo đảo sắp ngã.

Trâm châu trên tóc bị cành cây ven đường móc rơi, cả đầu tóc đen đột nhiên xõa xuống, bước chân Hề Nhụy dừng lại, theo bản năng muốn xoay người đi nhặt.

Phanh…

Nhưng vào lúc này, thân thể bỗng dưng đụng phải một "bức tường", vốn đã mơ mơ màng màng, nàng bị cái đụng này càng làm cho mắt nổ đom đóm, chỉ là hai tay lúc này lại phản ứng hết sức nhanh nhẹn.

Hai tay Kỳ Sóc rũ xuống bên cạnh, nhìn xuống đỉnh lông mày mềm mại đang mãnh liệt túm chặt cổ áo hắn.

Nữ tử trước mắt thân thể khẽ run, sóng mắt trong trẻo như có như không khép lại, tóc tán loạn dán vào hai bên tai, trên gò má trắng noãn mơ hồ có vết đỏ bị cành cây xẹt qua khi chạy trốn.

Nàng nhíu mày, tựa hồ tùy thời đều muốn ngất xỉu.

"Ngươi... Ngươi là ai?”.

Hề Nhụy cố gắng muốn mở to hai mắt, nhưng mí mắt thật sự quá nặng nề, thân thể dần dần không còn sức lực, nàng miễn cưỡng ngước mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của nam nhân ở trong bóng tối ảm đạm.

"Buông ra”. Giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự không kiên nhẫn của nam tử.

Cảm nhận được Kỳ Sóc muốn đẩy nàng ra, Hề Nhụy căng thẳng, không để ý đến cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, buông cổ áo hắn ra lập tức siết chặt vòng eo của hắn, nghiễm nhiên một bộ dạng muốn dựa vào hắn.

"Công tử cứu mạng!" Đầu nàng áp vào ngực hắn, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lúm đồng điếu hơi lún xuống, có vẻ hết sức đáng thương.

Nàng như vậy nhất định sẽ bị đuổi kịp, Hề Nhụy tự biết mình chống đỡ không được bao lâu, cũng không biết người trước mắt đến tột cùng là lai lịch gì.

Nhưng chung quy cũng không phải cùng một nhóm người đó, không bằng... đánh cuộc một lần xem người này có lòng thương hại hay không?.

"Ta... Ta là tiểu nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh Hề Quảng Bình, nhà ở... nhà ở Hề phủ thành Đông... Chính là nơi đó trồng rất nhiều cây, thoạt nhìn rất nghèo, công tử có thể đưa ta về không... Tất nhiên ta cũng không... không phải là chiếm tiện nghi của công tử... Cha ta có thể trả thù lao cho công tử... một lượng bạc, công tử thấy thế nào...?”.



"Đương nhiên...ta cũng không phải... cũng không phải muốn chiếm tiện nghi của công tử, ta có thể trả tiền dựa theo giá thị trường...".

Kỳ Sóc nhếch môi, muốn kéo người ra, ngón tay đột nhiên dừng lại: "...".

Ít nhiều có phần quen thuộc.

"...Nếu có thừa lực có thể giúp ta nhặt trâm ngọc kia một chút hay không, cũng không phải là vật đáng giá gì... công tử sẽ không vụng trộm lấy đúng không...?”.

"...".

"Đa tạ công tử”.

Nữ tử lải nhải liên miên giống như dặn dò hậu sự, tiếng nói càng lúc càng yếu ớt, như tiếng nước róc rách trong đêm yên tĩnh chảy xuôi qua tai hắn.

Âm tiết cuối cùng hạ xuống, trong không khí chỉ còn lại hơi thở miên man của nàng…

Nhưng bàn tay kia vẫn giữ chặt hắn như trước.

Kỳ Sóc một trận không nói gì.

Hắn liếc nhìn nữ tử đang tựa vào người mình không hề phòng bị, đôi mắt lệ mâu như chim ưng hơi trầm xuống.

Khí lực của nàng đối với hắn mà nói không khác gì phù du rung cây, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là có thể ném nàng sang một bên.

Nhưng khi Kỳ Sóc đưa tay chạm vào cánh tay nàng thì đầu ngón tay đột nhiên dừng lại, tiếng động ngoài mấy thước càng vang lên, nghĩ đến đều là người của Chương phủ.

Hắn thu liễm đồng tử sâu thẳm như sói, đáy mắt chợt lóe ra lệ khí.

Nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Ánh lửa bên ngoài dần dần tới gần, hắn đứng tại chỗ cao ngất như tùng, không có ý muốn rời đi.

Đồng thời toàn thân bại lộ dưới ánh sáng, cánh tay hắn khẽ cong, áo khoác đen trên người không gió mà động, trong khoảnh khắc thân ảnh màu đỏ liền hoàn toàn ẩn nấp dưới áo bào, ngay cả sợi tóc cũng không lộ ra.

"...Nô...Nô tỳ gặp qua Phụ Quốc Công”. Tỳ nữ vốn đầy mặt hung ác, khi nhìn thấy người trước mắt thì chân mềm nhũn, ngọn đuốc trong tay nháy mắt rơi xuống, môi trắng bệch, run rẩy quỳ xuống hành lễ.

Nàng bất quá là phụng mệnh đến bắt Hề Nhụy đi, làm sao sẽ...làm sao sẽ...

Mà người đi theo phía sau thấy vậy đều lộ ra vẻ sợ hãi, dường như ai cũng không thể đoán được Kỳ Sóc sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Mi mắt Kỳ Sóc khẽ nâng lên, trong con ngươi thâm trầm cuốn theo lớp sương đen dày đặc, nháy mắt phát ra vẻ lạnh lùng khó có thể diễn tả.

Đôi mắt hắn híp lại, áp suất thấp quanh thân lại tràn ngập lăng liệt đang chuẩn bị bộc phát, lập tức đôi môi mỏng khẽ mở ra: "Dẫn đi".

Dứt lời, vài ám vệ từ trong bóng tối lóe lên, đám thị nữ kia thậm chí còn không thấy rõ những người này xuất hiện như thế nào liền bị đánh ngất xỉu.