Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Tiểu Tây

Chương 987




Sau khi kết thúc việc trao quân hàm cho Yến Thiếu Ngu, liền đến lượt Cố Tiểu Tây.

Nghe thấy Từ Xuyên Cốc gọi tên mình, Cố Tiểu Tây hít một hơi thật sâu, đừng nói, trong trường hợp lớn thế này còn rất khẩn trương, cô bước ra khỏi đám đông, đi lên sân khấu, nghe Từ Xuyên Cốc kể lại, cuối cùng điều lọt vào trong tai chính là “trao tặng quân hàm trung úy, được hưởng đãi ngộ cấp đội phó”, những thứ này cô không hiểu biết nhiều, nhưng nghe qua cũng biết là không bình thường.

Đối với một quân y như cô, có thể nhận được vinh quang như vậy, đã là việc người khác tưởng cũng không dám tưởng.

Từ Xuyên Cốc cũng đeo huân chương lên cho cô, quân y trung úy năm ấy mới mười chín tuổi, còn là một cô gái, chuyện này truyền đi đây cũng là một chuyện thật sự không dám tưởng tượng, nhưng những gì Cố Tiểu Tây làm ra khi ở tiền tuyến mỗi một điều đều là thật!

Mạnh Hổ, Hạ Lam Chương và những người khác cũng được trao quân hàm khen thưởng, gương mặt mỗi một người trong trung đội 168 đều sáng bừng, trở thành tiêu điều của nghi thức trao quân hàm lần này, đến cả Lý Đông Đông cũng lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ, một đám tân binh thế mà lại vượt mặt nhanh chóng như thế.

Sau khi nghi thức trao quân hàm kết thúc, các chiến sĩ nhận được kỳ nghỉ và vinh quang liền bước lên đường trở về quê nhà.

Yến Thiếu Ngu thì đã bị Từ Xuyên Cốc gọi đi, Cố Tiểu Tây không đi theo, trở về ký túc xác lâm thời, chuẩn bị dọn dẹp đồ vật một chút, bọn họ cũng nên về nhà, lúc ấy rời đi vội vàng, e rằng người trong nhà đều đã lo lắng.

Nghĩ đến việc sau khi về nhà còn phải đối mặt với lửa giận của cha và các anh, Cố Tiểu Tây lại có chút đau đầu.

Cô vừa mới thu dọn đồ đạc, quét tước vệ sinh, Yến Thiếu Ngu đã quay lại.

Từ sau khi nghi thức trao quân hàm kết thúc, cô vẫn chưa kịp nói một tiếng chúc mừng, hiện giờ nhìn thấy người, liền cong cong mắt, cười nói: “Hai sọc một sao, đồng chí thiếu tá, xin hỏi cảm tưởng của đồng chí như thế nào? Có phải rất vui sướng vì được thăng chức tăng lương không?”

Yến Thiếu Ngu dù bận vẫn ung dung nhìn cô, bên môi nở nụ cười, nghe cô nói ghẹo, anh tiến lên ôm lấy eo cô, thấp giọng nói: “Không cảm thấy vui sướng vì được thăng chức tăng lương, ngược lại rất vừa lòng vì có thêm một cô vợ mới.”

Cố Tiểu Tây mặt đỏ bừng, âm thầm nhổ nước bọt, cái tên này, giống như đã phá vỡ phong ấn nào đó, càng ngày càng vô sỉ.

Chẳng qua, ngước mắt lên nhìn gương mặt đẹp đến mê người của anh, lại tự an ủi mình một câu, thôi thôi, cho dù có vô sỉ thì cũng là một tên vô sỉ có thể lấy sắc dụ người, cô là một người háo sắc, có thể vui vẻ chịu đựng.

Cô duổi tay ôm lấy cổ anh, hơi kéo xuống, khẽ cắn một ngụm lên môi anh: "Về nhà thôi!"

Yến Thiếu Ngu rũ mắt, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của cô, kéo dài nụ hôn này, một lát sau, phun từ môi răng ra mấy chữ: “Được, chúng ta về nhà thôi.”

*

Cùng ngày, Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu liền rời khỏi quân khu, ngồi lên xe lửa trở về huyện Thanh An.

Nhưng, cho đến khi lên xe lửa, bọn họ mới biết một chuyện lớn thông qua lời nghị luận của những người khác.

Chiến thắng của tiền tuyến đã được đăng trên báo chí, khắp nơi trên cả nước đều lan truyền tin vui, mà lúc này, lúa mạch cũng đã chín, lúa mạch nặng trĩu khiến người dân khắp cả nước vui vẻ ra mặt, cảm thấy năm nay được mùa, đáng tiếc, lại động nhiên đón một trận sét đánh giữa trời quang.

Châu chấu đến như thổi quét, tựa như màn sương đen, mỗi nơi đi qua, đến cả thân lúa mạch cũng bị gặm cắn rơi rớt tan tác.

Tiếng kêu khóc của dân chúng rung trời, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng cắt bỏ những thân cây bị cắn không thể sống, gặt gấp lúa mạch rơi rụng trên mặt đất, thu hoạch ít ỏi không được bao nhiêu, lúc này, tin dữ khắp nơi, năm nay thế mà vẫn là một năm mất màu ăn không đủ no!

Cùng với sự bùng phát của nạn châu chấu, số lượng người từ khắp nơi trên cả nước đổ về Phong Thị mua thực phẩm đã lên đến đỉnh điểm mới.

Trên xe lửa, một người đàn ông lớn tuổi hai tay run rẩy cầm tờ báo chí, nước mắt giàn giụa: “Ông trời ơi, ông thật sự không cho dân chúng chúng tôi con đường sống sao! Vất vả lắm mới ổn định thế cục, chẳng lẽ còn phải chạy trốn hoang sao?”