Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Tiểu Tây

Chương 910




Cố Tiểu Tây trầm mặc một lát, nói: "Bình thường mấy giờ bọn trẻ về nhà?"

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ. Cô vừa mới đến đây đã đúng lúc gặp phải chuyện Hổ Tử và Hân Nhi bị Thái Lan bắt cóc đó chứ?

Dòng suy nghĩ của cô vừa dứt, ở bên ngoài liền truyền đến tiếng nói hưng phấn của Hổ Tử: "A a a… a a…"

Cố Tiểu Tây và Hình Kiện liếc nhìn lẫn nhau, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ trông như không có chuyện gì xảy ra cả.

Hổ Tử hứng thú bừng bừng chạy tới, ôm chặt lấy chân của Cố Tiểu Tây. Lúc ngửa đầu nhìn cô, trong mắt của nó tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.

Lúc này, Hân Nhi cũng đã về, phía sau cô bé còn còn có ba đứa trẻ trạc tuổi nhau nữa. Chẳng qua mấy đứa bé hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít khiếm khuyết làm cho lòng người đau xót, bọn trẻ dìu dắt nhau tiến vào trong nhà kho.

Cố Tiểu Tây cười nhẹ xoa đầu của Hổ Tử hỏi: "Hôm nay, em đi học thế nào rồi?"

"A a…" Khuôn mặt nhỏ của Hổ Tử ngẩng cao lên, vẻ mặt của nó rất đắc ý, so với dáng vẻ u ám gạt người trước đây chênh lệch rất nhiều. Bây giờ, trông nó sống động hơn rất nhiều, dáng vẻ như thế này rất tốt.

Cố Tiểu Tây vỗ nhẹ đầu của Hổ Tử, nói: "Được rồi, các em đều đi làm bài tập đi. Hình Kiện, gọi người đi vận chuyển lương thực đi."

"Được rồi!" Hình Kiện không còn lo lắng gì nữa, gã ta vui tươi hớn hở hét to một tiếng rồi rời đi.

Cố Tiểu Tây cùng đi theo ra ngoài, nói với Hình Kiện: "Mặc dù hôm nay không có việc gì xảy ra, nhưng anh vẫn phải cẩn thận hơn một chút. Hạng người như Thái Lan không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì đã là quá muộn."

"Chị Cố yên tâm, em hiểu rồi." Hình Kiện gật đầu nhẹ, nghĩ tới Thái Lan, đáy mắt của gã ta lướt qua một tia lạnh lùng.

Gã ta nhanh chóng gọi các anh em tới. Vào ban ngày, phố lương thực rất sầm uất, nhưng sau khi sắc trời sập tối, phố lương thực lại trở nên lạnh lẽo và tiêu điều. Phóng tầm mắt ra nhìn thì chỉ thấy một mảnh đất tối ôm và một bóng người cũng không có.

Cố Tiểu Tây xoay người lại nhìn Hổ Tử, Hân Nhi và mấy đứa trẻ khác đang làm bài tập.

Chờ khoảng hơn một tiếng sau, đoàn người Hình Kiện mới quay về. Cả đám bọn họ đều cõng một túi lương thực nặng trĩu, trong tay còn cầm lấy sống gà và sống thỏ. Một cảnh tượng rất náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều nở một nụ cười, mong chờ một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Hình Kiện đi ở phía trước nhất. Sau khi gã ta để bao lương thực xuống, gã ta liền kéo Cố Tiểu Tây ra khỏi nhà kho.

Cố Tiểu Tây nhíu mày, nói: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Khuôn mặt của Hình Kiện mang theo một chút nghi ngờ nói: "Em vừa mới dẫn theo hai người đi qua đó chuẩn bị phá hủy chỗ cũ, nhưng toàn bộ nhà ở đều đã bị phá hủy rồi, ngay cả nhà sắt cũng không thấy đâu nữa. Chị Cố, chị xác định là hôm nay sẽ đi qua đó sao?"

Con ngươi của Cố Tiểu Tây hơi lóe lên: "Đi, đi xem một chút."

Hình Kiện gật đầu nhẹ, đi chung với Cố Tiểu Tây quay về hang ổ cũ một chuyến.

Quan sát nơi cũ gần như bị san bằng thành bình địa, Cố Tiểu Tây nhướn mày. Chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Buổi trưa hôm nay, lúc cô đi tìm Lưu Úy Lam, chỗ này vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, mới qua một buổi chiều ngắn ngủi, nó đã thay đổi thành ra vậy rồi.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Hình Kiện không hiểu, gã ta tiến lên chạm vào đống ngói vụn còn sót lại ở trên mặt đất.

Cố Tiểu Tây cười khẽ, nói: "Xem ra chúng ta không cần phải lo lắng chuyện của Thái Lan nữa rồi."

Nghe vậy, con ngươi của Hình Kiện trợn to, gã ta hỏi: "Ý của chị Cố là Tống Lâm cử người tới đây rồi sao?"

Cố Tiểu Tây gật đầu, đáp: "Số người ở đây mà tôi biết không nhiều lắm. Trùng hợp, Tống Kim An là một người trong số đó. Có điều, không biết là anh ta muốn lấy danh nghĩa gì để giải quyết xưởng Lưu Ly. Dù sao thì sau lưng Thái Lan, Thái Phượng Bình mới là kẻ cầm đầu."

Vừa nghe nói xưởng Lưu Ly Xưởng sắp trở thành mục tiêu bị Tống Kim An nhắm vào, tâm trạng của Hình Kiện tốt hơn nhiều, gã ta nói: "Thái Lan dễ giải quyết, ở chỗ của em có không ít chứng cứ phạm tội của anh ta. Chẳng qua là nếu em giao nộp ra trước, không tránh khỏi sẽ bị liên lụy."

Con ngươi của Cố Tiểu Tây nhắm lại, nói: "Tôi sẽ giao cho Tống Kim An."

Hình Kiện gật đầu, nói: "Được, chị và Tống Kim An quen biết đã lâu. Nếu chị đưa cho anh ta thì chắc chắn là anh ta sẽ không nghi ngờ đâu."

Cố Tiểu Tây cong môi, nói: "Đi thôi, về nhà, ngày mai nghĩ cách hỏi thăm một chút tin tức của Tống Kim An."

Cô thật sự không ngờ rằng thế mà Tống Kim An thật sự thuyết phục được Tống Lâm để ông ta dẫn người đến thành phố Phong. Đương nhiên, nếu có thể giải quyết hết khối u ác tính xưởng Lưu Ly này, một đợt chiến tích không tránh khỏi rơi vào tay của Tống Lâm.

Tuy nhiên, bản án tàn sát trong khuôn viên thành ủy của thành phố Hoài Hải sẽ được xử lý như thế nào. Sự việc liên quan đến nước M, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, chắc hẳn là không có cách nào kết thúc hoàn mỹ. Lúc này, Tống Kim An có thể chịu đựng được áp lực mà tới đây, anh ta cũng thật sự được xem là thiện lương.