Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Tiểu Tây

Chương 879




Ngày hôm sau khi Cố Tiểu Tây và Bạch Mân đến công xã Hoàng Oanh, liền nghe được mọi người trên đường đang bàn luận về vụ án thanh niên trí thức đến từ thủ đô giết người.

Sắc mặt Bạch Mân có chút thổn thức: "Hoàng Thịnh hẳn là đã xong rồi phải không?"

Tuy là hỏi như vậy, nhưng tin tức đã gây xôn xao lớn như vậy, thế lực sau lưng Hoàng Thịnh không thể tiếp tục một tay che trời.

Cố Tiểu Tây cười khẽ: “Có lẽ vậy.”

Nhật Báo Quần Chúng được ăn cả ngã về không, theo sát sau đó tuyên truyền vụ việc y tá Trương Nguyệt Nhi treo cổ tự tử trong bệnh viện huyện, mà tiền căn hậu quả của sự việc đều là do Hoàng Thịnh, lần này giống như thọc vào tổ ong vò vẽ, Hoàng Thịnh trở thành tội phạm giết người ai cũng có thể trường trị.

Nhưng mặc dù đã đi đến một bước này, cô cũng không thể khẳng định chắc chắn Hoàng Thịnh sẽ bị phán tử hình hay không, nếu nhà họ Hoàng sau lưng nhúng tay vào, vớt người trở về thủ đô, có lẽ ngồi nhà lao mấy năm là có thể ra ngoài rồi, sự giám sát của pháp luật hiện tại yếu hơn đời sau rất nhiều.

Chia tay với Bạch Mân, khi đi vào Nhật Báo Quần Chúng, bầu không khí ở văn phòng tổ ba tràn đầy vui sướng.

Hai mắt Vạn Thanh Lam sáng lấp lánh, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ: "Tiểu Tây, mau tới đây mau tới đây, chỉ thiếu cô nữa thôi! Chúng ta phải nghĩ nên đi ăn mừng như thế nào, bằng không thì đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm đi? Lại uống thêm hai chai bia trợ hứng?”

Cố Tiểu Tây ngồi xuống vị trí, thu dọn bản phác thảo một chút, phối hợp hỏi: “Chúc mừng cái gì?”

"Cô nói xem? Đương nhiên là công trạng của tổ ba chúng ta đã tăng lên trên diện rộng đó! Tôi nói thật đó, chắc chắn sẽ có tiền thưởng, tuy rằng tổng biên tập chưa nói, he he, báo chí được bán trong hai ngày này nhiều hơn cả tháng vừa qua cộng lại đó!”

"Mặc dù Hoàng Thịnh là tên xấu xa, nhưng nhiệt độ này thật sự rất cao.”

“Tổng biên tập đã cử người đến bệnh viện huyện phỏng vấn lại, sự việc Trương Nguyệt Nhi càng làm rầm rộ thì càng có lợi cho chúng ta.”

Vạn Thanh Lam ưỡn ngực, bộ dạng thỏa thuê đắc ý, nhìn tràn ngập tin tưởng đối với tương lai.

Lúc này, một đồng nghiệp có nhiều kinh nghiệm bỗng nhiên tỏ ra thần bí nói: "Được rồi, lão già nhiều kinh nghiệm tôi đây ở đơn vị này không đề cập đến cũng thế, gần đây Phong Thị có một tin tức lớn, không biết các cô đã nghe nói tới chưa?”

Vạn Thanh Lam bĩu môi: "Tin tức lớn? Chuyện gì? Giết người cướp của? Hay là nhà xưởng nào lại đóng cửa?"

Phong Thị cũng có Nhật Báo Quần Chúng, giữa các đơn vị báo xã đều có liên hệ với nhau, tuy rằng Phong Thị cách huyện Thanh An rất xa, nhưng bên trong đó rồng rắn hỗn tạp, ba ngày xảy ra hai sự cố nguy hiểm mọi người đều biết.

Tin tức lớn ở Phong Thị, đơn giản chính là vụ án giết người liên hoàn, đột nhập nhà dân cướp bóc giết người vân vân, bọn họ đã quen rồi.

Lại nói, cũng không phải bọn họ đích thân phụ trách, cho dù có nghe nói cũng chỉ trở thành một người ngoài cuộc tới xem, không có gì để kích động, mệt cái tên này lại là biên tập báo xã có nhiều kinh nghiệm, nói ra chuyện này không phóng khoáng chút nào.

Vạn Thanh Lam âm thầm chửi bới, xem ra tương lai của Nhật Báo Quần Chúng đều phải dựa vào những người trẻ tuổi trầm ổn như bọn họ!

Đồng nghiệp nhiều kinh nghiệm cũng không tức giận, cười ha hả nói: "Tôi lại không biết Phong Thị loạn cỡ nào? Chắc chắn không phải chuyện này!”

Bàn tay cầm bút vẽ của Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, đại khái đoán được tin tức lớn trong lời nói của anh ta là cái gì.

Tiếp theo, lời nói của đồng nghiệp nhiều kinh nghiệm kia đã chứng thực suy đoán trong lòng cô.

“Các cô cũng biết đó, gần gây quốc gia chúng ta đang phải đối mặt với phong ba thiếu lương thực, hoàn cảnh mỗi gia đình đều không tốt.”

"Và gần đây Phong Thị có thêm một ‘phố lương thực’! Nghe nói chất lượng lương thực ở đó rất tốt, bột mì trắng như tuyết, gặp cũng cực kỳ to chắc, còn tỏa ra mùi thơm, còn có trứng gà, to gần bằng nắm tay, tóm lại mọi thứ đều vượt quá mong đợi.”

"Quan trọng nhất chính là, giá cả không đắt, cũng không khác gì lương thực chính quy ở trong trạm lương thực!”