Cố Tiểu Tây

Chương 817




Chỉ chốc lát sau, Cố Tiểu Tây chợt nghe thấy giọng nói vui vẻ của chị dâu Thành: "Hôm nay vận khí không tồi, lúc chị đến thì thấy trong bẫy có một con thỏ, mặc dù nó gầy không được mấy lạng thịt, nhưng có thể nấu được một bữa ngon, bên em cũng vậy?"

Cố Tiểu Tây cong côi, cô quơ quơ mấy cãi bẫy: "Thắng lợi trở về."

Chị dâu Thành chiếu đèn pin, nhìn thấy trong tay Cố Tiểu Tây có một con thỏ và một con gà rừng, không nhịn được trợn tròn mắt, giống như không dám tin: "Thật sao? Hôm nay đụng phải vận lớn gì vậy?"

Sau đó bà ấy hớn hở lôi kéo tay Cố Tiểu Tây đi xuống núi: "Đi thôi, chúng ta nên cho đám đàn ông một bất ngờ, để bọn họ biết phụ nữ chúng ta bắt thỏ cũng không thua kém đàn ông bọn họ!"

Trước kia không phải bà ấy chưa từng lên núi bắt thỏ, nhưng gần như đặt bảy tám bẫy thì mới có một bẫy trúng đã được coi là rất may mắn.

Hai người đi xuống núi, vào quân khu, bọn họ gặp được không ít quân nhân đang huấn luyện ở ven đường, bọn họ nhìn thấy động vậy trong tay hai người thì tròng mắt như sắp rớt ra ngoài, vẻ mặt hâm mộ.

Thỏ hoang gà rừng ở trong mắt bọn họ chính là mỹ vị đã lâu rồi không được ăn.

Chị dâu Thành vô cùng đắc ý, ý cười trên mặt chưa từng biến mất theo dọc đường.

Khi hai người trở lại ký túc xá dành cho người thân, vừa khéo nhìn thấy Yến Thiếu Ngu nhíu mày đi ra.

Anh nghe được tiếng động, ngước mắt nhìn thấy Cố Tiểu Tây, mày hơi buông lỏng ra, anh vội vàng đi qua đón, nhận lấy động vật trong tay cô, quan sát cô vài lần, rồi anh mới nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì chứ?"

Cố Tiểu Tây liếc anh, cô nhớ đến chuyện hôm nay, thản nhiên nói: "Có thể có chuyện gì được?"

Yến Thiếu Ngu nghe ra giọng cô không thích hợp, lông mi dài đen láy bất an run rẩy.

Thật ra Yến Thiếu Ngu biết mánh khóe hôm nay của mình không gạt được cô, dù sao lúc đó Từ Xuyên Cốc vẫn chưa nói rõ ràng, nhưng tính tình anh kiêu ngạo từ nhỏ, thích làm gì thì làm cái đó, cũng không nghe người khác khuyên bảo, nên không biết giải thích với người khác thế nào.

Ngay cả khi trong nhà xảy ra chuyện, anh đã thu liễm tính cách tỏ ra bên ngoài, nhưng vốn dĩ anh vẫn là người đó.

Anh biết không bàn bạc với cô, tự tiện quyết định là không tốt, nhưng anh cần cơ hội này.

Không biết có phải dáng vẻ im lặng của anh quá đáng thương không, Cố Tiểu Tây mím môi, cô nhìn thoáng qua chị dâu Thành nháy mắt ra hiệu bên cạnh, cô than nhẹ, kéo tay anh: "Đi thôi, đi về trước, hôm nay anh có lộc ăn."

Chị dâu Thành nhìn thoáng qua dáng vẻ không e dè của hai người, bà ấy cười thầm, lại không khỏi cảm thán: Tuổi trẻ thật tốt.

Yến Thiếu Ngu nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô, anh khẽ ừ một tiếng.

Ba người vào ký túc xá đại viện, thì nhìn thấy mấy đống lửa trại, cặp lồng nhôm để bên trên đã tỏa ra mùi hải sản đặc biệt, một đám đàn ông, phụ nữ sáp lại với nhau, không biết bọn họ nói gì mà đều cười rất vui vẻ.

Khung cảnh như vậy khiến tâm trạng của mọi người thả lỏng, có cảm giác tự do không nói nên lời.

Mọi người thấy Cố Tiểu Tây và chị dâu Thành đã trở lại, trong tay còn cầm động vật trên rừng thì đều vô cùng ngạc nhiên, mọi người đều xúm lại xoa bóp con thỏ và gà rừng, giống như có thể ngửi thấy mùi thịt nướng vậy.

"Hai người được đó! Thật sự là hai người bẫy được sao? Bản lĩnh không nhỏ, không nhỏ!" Một người đàn ông hơi lớn tuổi đi đến, nhận lấy con thỏ trong tay chị dâu Thành, ông ấy vừa vừa khen vừa giơ ngón cái.

Chị dâu Thành ngẩng cao cổ, còn cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Tiểu Tây: "Đó là đương nhiên, thế nhưng vẫn là Tiểu Cố may mắn."

Không cần nhiều lời Cố Tiểu Tây đã biết thân phận của ông ấy, chồng của chị dâu Thành, Thành Cương.