Cố Tiểu Tây

Chương 794




Cô biết con đường này đầy chông gai, hơi không cẩn thận là có thể phải trả giá cả tính mạng khó khăn lắm cô mới có được lại này.

Nhưng, cũng bởi vì khó khăn, nên cô mới muốn đồng hành cùng anh, kiếp này ông trời đã ưu ái, không chỉ cướp được một mạng, còn có năng lực chữa trị mà người ngoài không tưởng tượng được, cô không nên lãng phí.

Hơn nữa, mỗi người một nơi khiến cô rất khó chịu, cô muốn ở bên anh.

Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Tây quay đầu không để ý đến anh nữa, ngược lại nhìn Từ Xuyên Cốc, trịnh trọng nói: "Thủ trưởng, cháu vốn là người ở quê, không sợ vất vả hay mệt nhọc, chỉ cần chú để cháu làm quân y, cháu có thể vượt qua mọi khó khăn, đảm bảo làm tốt công việc của mình, cháu cũng sẵn sàng chiến đấu ở tiền tuyến, dốc lòng cứu từng chiến sĩ bị thương!”

Âm thanh Cố Tiểu Tây không lớn, nhưng rất kiên định và bình tĩnh, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp giống như một minh tinh điện ảnh, như thể điều vừa thốt ra không phải là vận mệnh tương lai của mình, mà là việc cô sẽ cố gắng hết sức để làm trong suốt quãng đời còn lại.

Từ Xuyên Cốc nhìn Cố Tiểu Tây, bỗng nhiên bật cười, nhưng hốc mắt lại đỏ lên.

Ông ấy hít một hơi, chậm rãi nói: “Cô bé, cháu và mẹ của Thiếu Ngu giống nhau thật đấy."

Câu này hiệu quả hơn vạn lời khen, trong mắt Cố Tiểu Tây có chút kinh ngạc.

Trên mặt Yến Thiếu Ngu không có biểu cảm gì, nhìn Cố Tiểu Tây bằng ánh mắt dịu dàng.

Từ Xuyên Cốc có chút tò mò nhìn Cố Tiểu Tây, nói: "Khi còn trẻ, mẹ của Thiếu Ngu rất kiên nghị và quyết đoán, rõ ràng rất xinh đẹp, nhưng miệng lưỡi nhanh nhẹn, tác phong làm việc còn kiên cường hơn cả đàn ông."

"Lúc bà ấy và cha của Thiếu Ngu chưa kết hôn đã dám giả trang làm nam, một mình ra chiến trường, trở thành phóng viên chiến trường tiền tuyến, cũng là đồng chí nữ duy nhất lúc đó, bất kể bị trúng đạn, hay là bị kẻ địch phục kích, bà ấy đều rất bình tĩnh."

Nói tới đây, Từ Xuyên Cốc cười khổ lắc đầu.

Ông ấy đang nhớ lại, ánh mắt chứa đầy ánh sáng, khiến khuôn mặt vốn nhợt nhạt của ông ấy trông hồng hào hơn, nghĩ đến sự táo bạo và phong thái không sợ hãi của Kỷ Thanh khi còn trẻ, đây là những kỷ niệm quý giá nhất của ông ấy.

Cố Tiểu Tây kinh ngạc quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, từ giọng nói của Từ Xuyên Cốc, ông ấy không chỉ coi mẹ Yến Thiếu Ngu như đồng đội, vậy ra người đời trước cũng có một quá khứ khó quên?

Ngược lại, Yến Thiếu Ngu rất bình tĩnh, không có phản ứng gì đặc biệt với lời nói của Từ Xuyên Cốc, có lẽ anh đã biết từ lâu.

Cố Tiểu Tây không xoắn xuýt chuyện này nữa, ánh mắt nóng rực nhìn Từ Xuyên Cốc, nói: "Chú Từ, nếu chú cũng cảm thấy cháu không tệ, thì sao không đồng ý chứ? Có chú mở lời, con đường làm quân y của cháu cũng dễ dàng hơn."

Nói xong, sợ Từ Xuyên Cốc không đồng ý, cô lại nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên, cho dù chú không đồng ý, cháu nhất định cũng sẽ nghĩ biện pháp khác, cùng lắm là khó khăn hơn một chút, mười mấy năm không thể gặp Thiếu Ngu mà thôi, không có gì."

Nghe vậy, Từ Xuyên Cốc bật cười, nếu không phải vết thương ở bụng dưới đau nhức, chắc chắn ông ấy đã cười lớn. Cô gái này, quả nhiên không điềm đạm như lúc mới gặp, nói bóng nói gió, ném đá giấu tay, đây chẳng phải là uy hiếp ông ấy sao? Ông ấy là một người chú thương tiểu bối, có thể để cô khó khăn như vậy ư? Khiến hai đứa nhỏ phải xa cách, mỗi người một nơi, mười mấy năm cũng không thể gặp mặt? Thật sự là muốn ông ấy không đồng ý cũng khó!

Yến Thiếu Ngu cũng bất đắc dĩ nhìn cô, tuy bất lực nhưng trong mắt lại có một tia ấm áp khiến người ta mê muội.

Anh không muốn Cố Tiểu Tây đến quân khu làm quân y, anh đã định trước phải đi một con đường đầy rẫy nguy hiểm, mưa bom bão đạn, cô nhất định sẽ không yên tâm chờ ở hậu phương, mà lao ra chiến trường không cần màng đến hậu quả.

Vốn anh muốn nói chuyện riêng với cô, để cô từ bỏ ý định đáng sợ này.