Cố Tiểu Tây

Chương 787




"Chịu đựng một chút." Cố Tiểu Tây không có tâm tư thương hương tiếc ngọc, nhìn vết đạn đen kịt trên cánh tay cô ta, khẽ chậc một tiếng, chỉ nhìn bằng mắt không thấy trạng thái của viên đạn, suy nghĩ một lúc, cô nói: "Trên người tôi không có thuốc tê, chỉ có thể tạm thời cầm máu giúp cô, muốn lấy viên đạn ra thì phải đến bệnh viện gây tê, kiên nhẫn một chút."

Ngược lại, trong không gian cô có nhíp, lấy viên đạn ra cũng được, nhưng Hứa Âm là con gái, nên chắc chắn sợ đau.

Quan hệ của bọn họ chưa đủ để an ủi, vực dậy tinh thần nhau, chưa kể, lấy viên đạn ra, có thể sẽ đau chết.

Cố Tiểu Tây xé ống tay áo của Hứa Ân xuống, buộc chặt phía trên chỗ bị bắn, giả vờ từ trong túi quần lấy ra một bình thuốc nhỏ, bên trong là một loại bột do cô dùng nước giếng không gian và dược liệu pha chế, đặc biệt mang đến cho Yến Thiếu Ngu.

Có điều, bây giờ lại hời cho Hứa Ân.

Bột rắc lên vết thương, nhanh chóng cầm máu, còn giảm đau.

Hứa Ân từ trong cơn đau tỉnh hồn lại, có chút sợ hãi cử động cánh tay, mặc dù vẫn còn hơi tê tê, nhưng không còn cảm giác nóng rát như trước nữa, cô ta tò mò hỏi: “Cô thật sự là bác sĩ sao? Còn mang thuốc theo bên người?"

Cố Tiểu Tây cũng không ngẩng đầu, cất thuốc bột đi, nói: "Vốn là tôi mang đến cho người yêu của tôi, hời cho cô đấy."

Hứa Ân thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Tiểu Tây, mặc dù có chút cảm động vì được cô băng bó, cầm máu cho, nhưng từ trước tới nay cô ta luôn kiêu ngạo, không thể nói ra mấy lời cảm kích, nghe thấy lời cô nói, nghĩ đến "người yêu" trong lời của cô, sửng sốt một lúc.

Một lát sau, Hứa Ân do dự nói: "Người yêu của cô thật sự là Yến Thiếu Ngu ư? Cô biết anh ta là ai không?"

Cố Tiểu Tây nhìn cô ta, không nói gì.

Cô đương nhiên biết trước kia Yến Thiếu Ngu là nhị thế tổ, không buồn không lo ở nơi này, nhưng, tất cả đã là quá khứ, lúc Yến Thiếu Ngu phong quang rực rỡ, cô cũng không quen biết anh, cũng chỉ nghe người ngoài kể đủ loại sự tích về anh ba Yến, có thể người khác cho rằng họ không xứng đôi, nhưng cô không quan tâm.

Cô yêu Yến Thiếu Ngu, chưa bao giờ là vì vinh quang trong quá khứ của anh.

Cả hai đã chứng kiến những lúc thảm hại, thê thảm nhất của nhau, là tình cảm cùng chung hoạn nạn.

Hứa Ân nhìn Cố Tiểu Tây không nói gì, cho là cô không biết, không khỏi lắc đầu, nhớ đến thái độ của Tống Kim An đối với cô, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn cắn răng nói: "Tống Kim An tốt hơn Yến Thiếu Ngu, cô nên suy nghĩ cẩn thận."

Cố Tiểu Tây bật cười: "Tống Kim An? Không phải anh ta là hôn phu của Bạch Thải Vi à?"

Nhắc đến Bạch Thải Vi, sắc mặt Hứa Ân lại tái nhợt, sau đó nghiêm giọng nói: "Đừng nhắc đến cô ta với tôi!"

Mắt Cố Tiểu Tây lóe lên, nheo mắt nhìn vết thương trên cánh tay Hứa Ân, trong đầu nảy ra suy đoán.

Vừa rồi, Hứa Âm và Bạch Thải Vi đứng chung một chỗ với nhau, sát thủ tấn công nhanh mạnh, khó tránh khỏi có người làm ra chuyện vô nhân tính để bảo vệ mình, tình chị em của hai người này cũng chỉ là giả tạo mà thôi.

Cố Tiểu Tây không hỏi thêm nữa, ngước mắt nhìn xung quanh, người gần như đã tản hết.

Cô nói: "Bên ngoài không có động tĩnh gì, hẳn là sát thủ bị xử lý hết rồi, cô chờ ở đây, đừng chạy lung tung, lát nữa sẽ có người đón cô, tôi đi trước."

Nói xong, mặc kệ Hứa Ân nghĩ thế nào, Cố Tiểu Tây khom lưng rời khỏi nơi trú ẩn.

“Này!” Hứa Âm hét lên, nhưng không dám ló ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Tiểu Tây chạy mất.

Cô ta lại lui về phía sau trốn, cúi đầu nhìn cánh tay tê dại của mình, sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói: “Người ghét mình thì cứu mình, người lấy lòng mình thì lại hại mình, thói đời này, đúng là khó giải thích mà."