Cố Tiểu Tây

Chương 774




Giọng nói Yến Thiếu Ngu rất nhạt, không mang theo cảm xúc, nói thẳng: “Quân nhân.”

Hứa Ân sửng sốt, nhìn thoáng qua quân trang trên người anh, bỗng chốc bên tai đỏ ửng xuống tới cổ, chỉ cảm thấy Yến Thiếu Ngu cố ý lấy cô ta ra đùa giỡn. Người ta hỏi câu hỏi này, là hỏi về bối cảnh thân phận của anh, ai nhìn mà không biết anh là quân nhân chứ?

Cố Tiểu Tây đứng lên, miễn cưỡng duỗi thắt lưng, nói: “Đồng chí Hứa, cô cũng không cần tiếp tục thăm dò, chúng tôi chỉ là người bình thường, không có bối cảnh gì đặc biệt. Chẳng qua đến đây mở mang kiến thức, vừa không có mục đích, cũng không có ác ý.”

Hứa Ân lộ vẻ mặt không tin, ngày hôm qua gặp ở cửa hàng ký gửi, hôm nay lại gặp ở chỗ này, có thể là trùng hợp sao?

Nhưng hoài nghi của cô ta không có duy trì được bao lâu, bởi vì cửa hội trường bỗng nhiên yên tĩnh, chợt phát ra một trận ồn ào náo nhiệt. Tất cả mọi người nhìn qua, một đám người mặc tây trang giày da, đi vào với vẻ uy nghiêm.

Hứa Ân cắn cắn môi, không cam lòng quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu một cái, không nói nhiều nữa, xoay người rời đi.

Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu nhìn nhau, xem ra khách quý quan trọng đều đã có mặt.

Người đi trước tuổi gần năm mươi, tóc hơi bạc, trên người mặc một bộ quân trang thẳng tắp, huy chương quân công lại chiếm cứ một nửa giang sơn, trên người toát ra hơi thở uy nghiêm, đanh thép sát phạt mà người bên ngoài không có.

Cố Tiểu Tây gần như không cần hỏi nhiều, cũng biết người này hẳn là thủ trưởng quân khu số 8.

Cô có nghe Lâm Cẩm Thư nhắc tới Từ Xuyên Cốc, đương nhiệm chức vụ quân trưởng quân khu số 8, là trợ thủ của Yến Thú Chi khi còn nhậm chức.

Đồng thời, ông ấy và Tống Lâm cũng giống nhau, khi nhà họ Yến ngã ngựa, đáng lẽ phải bị liên lụy nhưng lại càng tiến xa hơn. Cho dù là người ngoài cũng có thể nhận thấy bên trong có gì mờ ám, ông ấy và Tống Lâm có kết hợp với nhau thì cũng rất bình thường.

Chỉ là, nếu Từ Xuyên Cốc thật sự là kẻ phản bội, vậy vì sao Yến Thiếu Ngu còn cố chấp muốn đến quân khu số 8? Sau đó, làm sao anh nhận được quân quyền, một lần nữa đứng vững gót chân ở thủ đô?

Điều đó là điều không thể nào, vì vậy cô nghiêng về hướng Từ Xuyên Cốc là người tốt.

Về phần Tống Lâm, từ thái độ ngày càng xa lánh của Yến Thiếu Ngu đối với Tống Kim An là có thể nhận ra, đó không phải người tốt.

Còn có Bạch Kính, người mới nhậm chức đứng đầu tỉnh H, ông ta có vai trò gì ở trong đó?

Cố Tiểu Tây sắp xếp lại tin tức trong đầu, càng cảm thấy mọi chuyện thêm phức tạp, người và sự việc liên quan trong đó chỉ sợ là không ít. Cô ngồi trở lại bên cạnh Yến Thiếu Ngu, yên lặng nhìn chằm chằm về phía xa xa, muốn từ đó phát hiện thêm nhiều manh mối hơn.

Sau Từ Xuyên Cốc, chính là Bạch Kính và Tống Lâm.

Tuy rằng cô chưa từng gặp mặt Tống Lâm trực tiếp, nhưng ông ta có vẻ ngoài khiến người ta có thể có thêm vài phần cảm giác quen thuộc. Huống chi Tống Lâm và Tống Kim An đang tụt lại phía sau ông ta một bước trông rất giống nhau, hai người đều có một đôi mắt màu nâu nhạt, muốn không nhận ra cũng khó.

Liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Bạch Kính, ông ta và Bạch Thải Vi không phải giống ở một phương diện nào đó, mà là mặt mũi giống nhau đến sáu phần.

Một người đàn ông trung niên, nhưng thân phận và làn da đều giữ gìn vô cùng tốt, đeo một cặp kính, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt. Xem ra trong ba người thì ông ta không có khí chất cán bộ nhất, mang theo một chút dịu dàng của ông chú nhà bên, làm cho người ta nảy sinh thiện cảm.

Sau đó nữa, chính là một số quan viên của thành phố Hoài Hải, xông pha đi đầu là cha của Hứa Ân, Hứa Vũ Sơn thị trưởng thành phố Hoài Hải.

Bình thường là nhân vật lớn đứng đầu, hôm nay lại chỉ có thể tụt lại phía sau vài bước, đi theo phía sau Từ Xuyên Cốc, Tống Lâm và Bạch Kính. Tuy rằng dáng người ông ta thấp béo, nhưng nụ cười trên mặt cũng không hề nịnh nọt, cho nên trông cũng không khiến người ta chán ghét.

Với tư cách là mấy bị đại lão của bữa tiệc này, đương nhiên họ chính là đối tượng được nịnh bợ.

Nhưng mấy người phía sau đều có vệ sĩ thư ký đi theo, không ai có thể tới gần, chỉ có thể ở xa xa nhìn mấy cái.