Cố Tiểu Tây

Chương 709




Đêm hôm đó Cố Tiểu Tây ra tay, cũng đã khiến cô ấy sợ hết hồn, cũng may Hoàng Thịnh không có bị đánh chết. Cô ấy thấy tối hôm nay có rất nhiều, nếu còn ra tay, nói không chừng có thể bị gắn mác là gây sự mà bị bắt mang đi giáo dục.

Cô ấy đã liên lụy nhà họ Cố rất nhiều, không thể để Cố Tiểu Tây chịu khổ nữa.

Cố Tiểu Tây dừng một chút, ngoái đầu nhìn Bạch Mân, trầm ngâm một lát, rồi thu hồi bước chân.

Đúng vậy, Bạch Mân hẳn là đã trưởng thành, nếu như ngay cả cửa ải này mà cô ấy cũng không qua được, về sau làm sao có thể sống cuộc sống yên ổn? Nhà họ Bạch chính là ngọn núi lớn đè ở trên người cô ấy, nhất định phải do cô ấy tự mình dời đi, mới có thể có được cuộc sống mới.

Hiển nhiên Bạch Mân cũng nghĩ như vậy, cô ấy cong khóe môi, quay đầu nhìn Từ Đông Mai và Bạch Sơn, lại trở nên lạnh lùng.

Nghĩ đến lời Từ Đông Mai chửi bới Cố Đình Hoài, Bạch Mân mím môi, giọng dứt khoát nói: “Từ Đông Mai, tôi nói một lần cuối cùng, tôi sẽ không quay về với bà. Chúng ta đã không còn quan hệ, nếu bà còn ép tôi, chúng tôi sẽ đến chỗ cảnh sát phân trần về chuyện mấy năm qua mấy người đã đối xử với tôi như thế nào. Ngược đãi con gái nuôi, không cho ăn cơm, đấy là những chuyện mà các người đã làm.”

“Đừng quên, toàn bộ người của đại đội Phàn Căn đều có thể làm chứng cho tôi, tôi không chỉ có một mình!”

“Bà nghĩ tại sao bí thư chi bộ lại làm giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ cho tôi? Là do bà bán con gái để lấy vinh hoa, vì tiền tài mà đưa tôi đến giường của người đàn ông xa lạ, có người mẹ nào như bà không? Từ Đông Mai, bà thật sự khiến tôi chán ghét!”

“Bạch Mân tôi xin thề ở đây, kiếp này sẽ không bao giờ tha thứ cho cả nhà Từ Đông Mai và Bạch Sơn, về sau chúng ta chính là kẻ thù!”

Bạch Mân gằn từng chữ một, hung hăng nhìn chằm chằm Từ Đông Mai mà nói ra những lời này.

Vốn dĩ cô ấy cũng muốn che giấu chân tướng sự việc, không muốn để cho người khác biết, mà cười nhạo Cố Đình Hoài. Nhưng nếu như lần này không nói rõ, không giải quyết sạch sẽ thì Từ Đông Mai và Bạch Sơn nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.

Thay vì dây dưa với bọn họ, mãi mãi không cắt đứt được quan hệ, không bằng một lần để giải quyết hết mọi phiền toái.

Cô ấy đã quá chán ghét người nhà họ Bạch, về sau chỉ hy vọng gặp mặt không quen, giống như người xa lạ, nhưng nếu bọn họ cứ khăng khăng nhào tới khiêu khích, vậy thì cứ coi nhau như kẻ thù, làm ầm ĩ chuyện này càng lớn càng tốt. Cô ấy không rén, cũng không sợ.

Cô ấy chỉ lo lắng người của nhà họ Cố sẽ vì cô ấy mà bị tổn thương.

Từ Đông Mai tức giận đến mức run rẩy cả người, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Bạch Mân, giọng nói mang theo sự tàn nhẫn: “Bạch Mân! Mày thật to gan, mày thật sự không sợ không có nhà mẹ đẻ thì sau này sẽ bị giày vò sao?”

“Mày có hiểu người nhà họ Cố không? Bọn họ tìm mày làm vợ, chẳng qua là để ý đến công việc của mày thôi! Lỡ như sau này xảy ra biến cố, công việc bị mất, mày cho rằng thằng cả nhà họ Cố còn có thể đối tốt với mày như vậy sao?”

“Bây giờ lập tức theo tai trở về, những lời này cũng không cần nói nữa!”

Nói xong, Từ Đông Mai sải bước tiến lên, túm lấy cánh tay Bạch Mân, sức lực to lớn, hận không thể tháo cánh tay của cô ấy ra. Nhìn dáng vẻ của bà, nếu Bạch Mân thật sự theo bà ta trở về nhà, nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Gương mặt Cố Tiểu Tây lạnh lẽo, tiến lên, ngón tay nắm lấy cổ tay Từ Đông Mai.

Cô hơi dùng sức, sắc mặt Từ Đông Mai trắng bệch như đúng phải đòn nghiêm trọng, cơ thể lảo đảo mấy cái, buông lỏng bàn tay đang kìm chặt Bạch Mân ra, kêu r3n nói: “Buông, buông tay ra! Cô mau buông tay!”

Đáy mắt Cố Tiểu Tây dâng trào nét lạnh lẽo, khóe miệng cong lên: “Thím à, thím làm sao thế?”

Từ Đông Mai đau muốn lăn lộn trên mặt đất, áo khoác dày cũng không che được mồ hôi trên lưng.

Bạch Mân cũng không nghĩ nhiều, lắc lắc cổ tay, lui xa một chút, mặt đã tái xanh: “Từ Đông Mai, sau này tôi sống như thế nào, đó đều là chuyện của tôi, không cần mấy người phải nhọc lòng, mau cút đi!”